Chương
Sắc mặt những người còn lại cũng có chút khó coi, hành động này quá mức tàn nhẫn.
Kỳ Thương Long vẫn thản nhiên như cũ, cứ như đó không phải cháu trai của ông ta. Thành Kỳ Võ cũng không chớp mắt lấy một cái, còn Kỳ Sơn thì ngày càng phấn khích, hắn nói với vẻ khoái trá: “Còn tưởng mày cứng cỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế, ha ha…”
Hai chân Kỳ Hàn vô cùng đau nhức, thế nhưng hắn vẫn cắn răng không nói một lời.
Đối với Kỳ Thương Long và Kỳ Sơn, hắn đã sớm tuyệt vọng.
Vì một người ngoài mà bọn họ đối xử với hắn như thế, vốn dĩ, hắn còn định lén lút giải thích, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không cần nữa.
“Kỳ Hàn, mày làm nhục danh dự nhà họ Kỳ, giết người của nhà họ Thành, phế hai cái đùi của mày đã là nương tay. Từ hôm nay trở đi, mày không còn là người nhà họ Kỳ nữa, tao sẽ thu lại tất cả tài nguyên mà gia tộc đã ban cho mày”.
“Bố…”
“Im miệng!”, Kỳ Ngọc Thư muốn nói gì đó nhưng đã bị Kỳ Thương Long ngắt lời: “Tao còn chưa nói đến mày, là do mày không biết dạy con đấy. Nếu mày có gan nói thêm một chữ nào nữa thì kết cục cũng sẽ như nó”.
Kỳ Ngọc Thư sầm mặt, trông có vẻ rất uất ức, khó chịu, ông ta siết chặt nắm đấm, cả người bất giác run lên.
Con của ông ta bị làm nhục, vậy mà ông ta lại không có cách nào.
Hiện tại, quả thật ông ta không dám lên tiếng.
Dù gì đi nữa, chỉ khi ông ta vẫn còn ở lại nhà họ Kỳ thì mới có khả năng giúp đỡ Kỳ Hàn. Trái lại, nếu ông ta mất đi tất cả thì xem như Kỳ Hàn cũng tiêu đời.
Kỳ Thương Long quay sang Thành Kỳ Võ: “Cậu Thành, Kỳ Hàn đã bị xử lý, cậu có hài lòng không?”
“Cũng tạm được!”
Thành Kỳ Võ mở mắt, nhưng gã cũng không thèm liếc nhìn Kỳ Hàn mà đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tuy nhiên, cứ cho qua như vậy thì đâu có được, trong vòng một ngày, tôi muốn thấy đầu Trần Bát Hoang. Nếu không thấy đầu hắn, Kỳ Thương Long, tôi sẽ lấy đầu ông, thuận tiện chém luôn cả đầu đứa cháu Kỳ Sơn của ông. Nhớ lấy!”
Thành Kỳ Võ vô cũng hống hách, ngông cuồng, lời của gã hệt như một tảng đá nện thẳng vào lòng người nhà họ Kỳ.
Nếu là ai khác dám tỏ thái độ ngông cuồng, kiêu ngạo ở nhà họ Kỳ thì chắc có lẽ đã sớm bị đánh chết.
Thế nhưng người này lại là Thành Kỳ Võ.
Thành Kỳ Võ của nhà họ Thành!
Thực lực của gã không chỉ mạnh hơn Kỳ Sơn, mà hơn thế nữa, nhà họ Thành xếp thứ trong gia tộc Địa Sát, trong khi nhà họ Kỳ lại đứng thứ .
Chênh lệch mười hạng, khác biệt một lạch trời.
Nói không ngoa, chẳng cần những người khác của nhà họ Thành ra tay, chỉ một mình Thành Kỳ Võ cũng có thể diệt được nhà họ Kỳ.
Đúng vậy, khoảng cách giữa mười thứ hạng rất lớn và cũng rất đáng sợ.
Thành Kỳ Võ đút hai tay trong túi quần, nghênh ngang bước đi, thái độ của gã cực kỳ ngông cuồng, cứ như đây là nhà của gã vậy. Lúc đi ngang qua Kỳ Hàn, gã còn hung hăng đạp hắn một cú, khiến hắn bay ngược ra sau, đâm thẳng vào một cái ghế.
“Anh Võ, anh cứ yên tâm!”, Kỳ Sơn hấp tấp nói: “Tôi sẽ đích thân đi một chuyến đến thành phố Tần, mang đầu Trần Bát Hoang về gặp anh”.
“Cẩn thận lời nói của mày, người như mày mà cũng xứng xưng anh em với tao à?”, Thành Kỳ Võ bước lên một chiếc Bentley màu đen, cứ thế lái đi trong trang viên yên tĩnh của nhà họ Kỳ.