Chương
“Được!”
Có ba chữ kia là đủ.
Chỉ cần Trần Đức muốn, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, Trương Thiên Dương cũng sẽ dốc hết sức mà làm. Đây là những gì mà ông ta tự nhủ với lòng mình.
“Cậu Trần”, lúc này, Hồng Y đột nhiên chạy vào: “Bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp anh”.
“Ai?”
“Em gái của Kỳ Hàn, Kỳ Hồng”, Hồng Y nói.
“Em gái của Kỳ Hàn?”, Trần Đức suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Để cô ta vào!”
“Được!”
Hồng Y xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau, cô ta dẫn theo một cô gái tầm khoảng tuổi đi vào. Tuy Kỳ Hồng không cao bằng Kỳ Hàn, nhưng cũng cao khoảng m đến m.
Vẻ ngoài và phong thái của cô ta có vài phần tương tự với Kỳ Hàn, tuy nhiên, Kỳ Hàn là vẻ đẹp nam tính, còn cô gái này lại mang một nét đẹp mềm mại của phụ nữ, mày đen mắt hạnh, môi đỏ như son, tóc như vẩy mực. Trông cô nàng tựa như một đóa hoa đào nở rộ, vô cùng bắt mắt.
“Xin hỏi, trong các người, ai là Trần Bát Hoang?”, Kỳ Hồng vội vã bước vào, sau khi đánh giá Trần Đức và Trương Thiên Dương một lượt, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ vẻ bối rối, tuy nhiên, còn chưa đợi Trần Đức trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Tôi không quan tâm các người là ai, anh trai tôi có gửi lời nhắn, mong các người hãy lập tức rời khỏi tỉnh Hoa Bắc”.
“Vì sao?”, Trần Đức hỏi.
“Anh của tôi… đã xảy ra chuyện!”, hơi thở của Kỳ Hồng có hơi gấp. Cô ta đến thành phố Tần bằng máy bay tư nhân, vừa xuống phi cơ đã điên cuồng chạy đến đây, gần như không kịp thở: “Không có thời gian giải thích đâu, mau lên xe, xe của tôi đang ở bên ngoài biệt thự. Tôi lập tức đưa các người đi”.
“Rời đi có hơi khó!”, Trần Đức rót cho mình một ly rượu, đưa đến bên miệng, vẻ mặt anh thoáng trở nên nghiêm túc: “Đã có người tìm đến cửa!”
Cùng lúc đó, bên ngoài trang viên đột nhiên vang lên một loạt tiếng nổ.
Cửa sắt bị phá hỏng, một chiếc xe màu đen sang trọng ngông nghênh xông vào trang viên. Nó hệt như dã thú, tùy tiện chà đạp cây cỏ trên mặt đất.
Trên bầu trời có một chiếc phi cơ đang bay vòng quanh.
Cửa phi cơ mở ra, Kỳ Sơn từ trong khoang nhảy xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Kỳ Sơn đã rơi xuống đất, nơi hắn giẫm xuống xuất hiện một cái hố sâu.
Kế đó, từ trên chiếc xe màu đen kia có hai ông lão bước xuống.
Khí thế của hai người này rất mạnh, bọn họ đi đến bên cạnh Kỳ Sơn, cung kính khom người: “Chào mừng cậu chủ, chúng tôi được phái đến hỗ trợ cậu!”
“Ừm!”
Kỳ Sơn lạnh lùng gật đầu: “Các người chắc chắn đây là nhà của Trần Bát Hoang?”
“Chắc chắn!”
“Được, trước hết cho nổ tung căn nhà này cho tôi”, Kỳ Sơn nói một cách lạnh lùng và thô bạo.
“Việc này…”, khóe miệng hai ông lão giật giật, Kỳ Sơn này cũng quá độc ác. Bất động sản ở đây có giá trị hơn trăm triệu, nếu cho nổ, chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của chính phủ Hoa Hạ.
Tuy nhà họ Kỳ lớn mạnh, nhưng so với chính phủ thì… vẫn còn kém rất xa.
“Hai lão già vô dụng kia, vậy mà cũng không dám làm, lại còn nói đến giúp tôi. Kỳ Sơn này cần đám phế vật như các người à? Cút!”, Kỳ Sơn quát tướng lên.