Chương
Hai ông lão kia không dám hó hé một câu, nhưng cũng không dám rời đi, mà im lặng lui sang một bên.
“Đồ vô dụng!”, Kỳ Sơn lại mắng một câu.
Trong sảnh biệt thự, nghe thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt Kỳ Hồng lập tức thay đổi, thoạt nhìn trông cực kỳ khó coi: “Kỳ Sơn đã đến, nơi này còn lối ra nào khác không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp”.
“Kỳ Sơn là ai?”, Trương Thiên Dương hỏi.
“Kỳ Sơn là một cao thủ của nhà họ Kỳ, hắn đến là để giết Trần Bát Hoang đấy!”, Kỳ Hồng hấp tấp nói: “Hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn không có kết cục tốt!”
Kỳ Hồng vô cùng bối rối, cô ta lo sợ bị Kỳ Sơn phát hiện. Tên kia chỉ biết đến võ thuật, không hề có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, một khi bị hắn bắt được, hậu quả khôn lường.
Trần Đức vẫn thản nhiên như cũ: “Lão Trương, chờ tôi quay lại uống tiếp!”
Kế đó, anh nhấc chân đi ra ngoài.
“Trần Bát Hoang, anh chờ một chút!”, Kỳ Hồng ngăn anh lại: “Anh cứ thế đi ra ngoài à? Muốn chết hả? Anh không phải đối thủ của Kỳ Sơn, hắn là người mạnh nhất nhà họ Kỳ chúng tôi. Anh tôi muốn tôi đưa anh chạy trốn, chứ không phải để anh thể hiện”.
“Hồng Y!”, Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Hồng Y.
“Vâng!”
Hồng Y vội nắm lấy tay Kỳ Hồng, kéo cô ta ra, sau đó ẩn mình, cùng Trần Đức đi ra ngoài.
“Không biết tốt xấu, muốn chết thì chết đi, hừ, tiếc cho anh trai tôi, sao lại quen biết loại người như anh chứ!”, sắc mặt Kỳ Hồng thay đổi, cô ta vốn là người của nhà họ Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã khi nào bị đối xử như thế chứ? Kỳ Hồng cắn chặt răng, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Bên ngoài biệt thự, Kỳ Sơn không vội xông vào mà lấy ra một cái máy tính bảng, gọi một cuộc gọi video.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, Kỳ Thương Long xuất hiện trên màn hình.
“Ông nội, cháu đã đến nhà Trần Bát Hoang”, Kỳ Sơn đứng ở lối vào trang viên, xoay camera độ: “Nơi này chính là nhà của hắn, tên phế vật Kỳ Hàn kia đâu?”
“Lôi nó lên đây!”
Kỳ Thương Long quay sang nói với ai đó, vừa dứt lời, đã có người lôi Kỳ Hàn đến trước camera. Trên người hắn lại có thêm vết thương, ngay cả mặt cũng có một vết cắt thật sâu.
“Tốt lắm!”
Kỳ Sơn vô cùng hống hách và ngang ngược, hơn nữa hắn cũng rất khát máu: “Ông nội, đợi lát nữa vào đó, cháu sẽ lấy đầu Trần Bát Hoang cho ông!”
“Tốt, rất tốt!”
Kỳ Thương Long gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Ông ta còn đạp Kỳ Hàn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, mặt mũi của nhà họ Kỳ phải nhờ anh mày thay mày tìm về đấy. Mày nhìn cho kỹ đi, xem người mà mày bảo vệ có bao nhiêu rác rưởi”.
Kỳ Hàn trầm mặc không đáp, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
“Ha ha…”
Kỳ Sơn cười lạnh, duỗi tay đưa máy tính bảng cho một ông lão: “Cầm lấy nó, nhắm ngay tôi, không được bỏ sót bất kỳ cảnh nào, hiểu không? Nếu không, tôi chém đứt tay ông!”
“Được, được, cậu Kỳ, cậu cứ yên tâm!”, ông lão kia khúm núm nhận lấy máy tính bảng, cẩn thận từng li từng tí cứ như nó là một món bảo vật vô giá.
Kế đó, Kỳ Sơn nhấc chân, bước từng bước trong trang viên biệt thự rộng lớn với phong thái vô cùng tự tin.