Chương
“Vù!”
Hắn vừa đi đến cửa biệt thự thì đột nhiên một cơn gió mạnh vụt qua.
Kỳ Sơn còn chưa kịp phản ứng thì một cái tay đã bóp chặt lấy cổ hắn.
Kế đó, trong mắt hắn phản chiếu hình bóng một người.
Mặt như được điêu khắc ra, đôi con ngươi sâu không thấy đáy.
“Trần… Trần Bát Hoang?”, Kỳ Sơn kinh hãi, nhanh chóng nhận ra người trước mặt.
“Đúng, là tao!”, Trần Đức bóp chặt cổ hắn, từ từ nhấc hắn lên, ánh mắt anh tựa như diều hâu, nhìn chòng chọc vào Kỳ Sơn: “Mẹ kiếp… ai cho mày chạy đến chỗ tao ra vẻ hả?”
“Là ai hả?”
Đi cùng với lời nói ngang ngược, hung ác là sát ý nồng nặc hòa cùng mùi rượu quanh quẩn trong không khí.
Chỉ một câu ngắn gọn đã khiến người nghe biến sắc!
Trần Bát Hoang dùng một tay nhấc Kỳ Sơn lên.
Cứ như thứ anh nhấc lên không phải người, càng không phải một võ giả, mà chỉ là một con cún con.
Năm ngón tay khảm sâu vào da thịt Kỳ Sơn lại không hề có cảm giác mệt mỏi hay nặng nề gì cả.
Trong sảnh, Kỳ Hồng bụm miệng, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn những gì đang diễn ra bên ngoài biệt thự. Phút chốc, cô ta rơi vào trạng thái ngây dại.
Cảnh tượng trước mắt cứ như đột ngột trúng vé số, đúng, chính là như vậy, một việc không thể tưởng tượng nổi, khiến lòng người rung động.
Hồng Y ẩn mình trong không khí khẽ mím đôi môi đỏ mọng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy hoảng sợ, không thua kém bất kỳ ai.
Nửa tháng trước, Trần Bát Hoang còn tránh không được một kiếm của cô ta, vậy mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, dường như…
Người đàn ông này đã mạnh hơn cô ta.
“Rốt cuộc là thứ yêu nghiệt gì…”, Hồng Y lẩm bẩm.
Phía trước biệt thự, ông lão cầm máy tính bảng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, đợi đến lúc ông ta nhìn thấy bóng dáng của Trần Bát Hoang thì cả người hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng, hỗn loạn, mất đi khả năng suy nghĩ, tay cầm máy tính bảng đứng yên bất động.
Trong video, Kỳ Thương Long và Kỳ Hàn cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước biệt thự, một già một trẻ, sắc mặt mỗi người một vẻ.
Mặc dù Kỳ Hàn bị sốc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, người có thể coi Thông Mạch đan như rác thì làm ra những chuyện như thế này cũng không có gì phải khó hiểu.
Kỳ Thương Long ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt gần như đông cứng, thần kinh co rút, mí mắt cứ giật giật liên tục, hai tay run bần bật.
Giây tiếp theo, Kỳ Thương Long đột nhiên đứng lên, giọng điệu run rẩy, thúc giục:
“Kỳ Sơn, sao thế, mau đánh trả đi, đừng cho hắn bất kỳ cơ hội nào, giết chết hắn, chặt đầu hắn đi!”
Trong mắt Kỳ Sơn hiện lên dáng vẻ của Trần Bát Hoang, vẻ mặt hắn đầy hoảng loạn và kinh hãi, sắc mặt như người chết, tái nhợt như tờ giấy, không còn một giọt máu.