Chương
Đột nhiên.
“Rầm!”
Phía trên trang viên nhà họ Kỳ vang lên từng loạt tiếng động cực lớn.
Sau đó, một chiếc trực thăng bay qua nhà họ Kỳ, một bóng người giống như một quả đạn pháo từ trên cao rơi xuống.
Đáp xuống trang viên với một tiếng rầm.
Dưới chân, một mảng đá cẩm thạch nứt ra, vỡ vụn, khói bụi bay đầy trời.
Gần như cùng lúc, một cây phi đao sáng lóa lao ra khỏi làn khói, bay vào đại sảnh của nhà họ Kỳ, nhắm thẳng vào chân của Kỳ Huyết Ma.
“Hừ, tên khốn phương nào!”
Bàn chân đó của Kỳ Huyết Ma đổi hướng quay sang đá thẳng vào mũi đao.
“Keng!”
Đột nhiên phi đao bị đá bay, găm vào thanh xà trên mái nhà. Lưỡi đao rung lên, thanh xà làm bằng gỗ cổ thụ tách ra một khoảng trống có thể nhìn thấy rõ dọc theo lưỡi đao.
Ở giữa, một bóng người cao lớn, ăn mặc giản dị xuất hiện trong khoảng trời đầy bụi.
Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt anh, bình tĩnh như nước, trong tay anh ôm một người phụ nữ.
Đó là Kỳ Hồng.
Dù sao thì Kỳ Hồng cũng không thể nhảy xuống từ độ cao hơn mười mét.
“Trần Bát Hoang!”
Trong đại sảnh, Kỳ Thương Long vừa thấy đã nhận ra ngay!
Ông ta vô cùng tức giận quát: “Bố, là hắn, chính hắn đã giết Kỳ Sơn!”
“Người đâu, giết chết hắn!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Gần ba mươi võ giả của nhà họ Kỳ đã mai phục từ trước lập tức nhảy ra, bao vây Trần Đức.
Thực lực của mỗi người đều cực kỳ khủng bố, tựa như một đàn sói hoang, vừa xuất hiện đã xông về phía Trần Bát Hoang.
Đao quang kiếm ảnh, từng tia sáng lạnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Luồng hơi thở lạnh lẽo và tanh tưởi ập đến.
Kỳ Hồng vòng tay ôm chặt lấy cổ Trần Đức, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hoảng sợ.
Thế nhưng…
Trần Đức vẫn thản nhiên đi về phía trước.
Càng quái dị hơn chính là tất cả những võ giả đến gần anh đều bị đánh bay ra ngoài chưa đến một giây, và mỗi một người đều bị trọng thương, đến nỗi ngay cả góc áo của anh cũng không chạm được.
Chỉ vài bước, Trần Đức đã đi đến sảnh lớn.
Trong ngực anh, mặt Kỳ Hồng đỏ ửng, trái tim đập bang bang trong lồng ngực.
Đẹp trai thật!
Quá xuất sắc!