Chương
Thật sự là quá đẹp, đẹp một cách xuất sắc!
Có người con gái nào mà không thích kẻ mạnh? Không thích những cao thủ vừa điển trai lại vừa bá đạo cơ chứ?
Tim Kỳ Hồng đập thình thịch, sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy rung động. Vòng tay và lồng ngực Trần Đức mang đến cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có, hơn nữa còn khiến cô ta cảm thấy rất an toàn.
“Xuống được rồi!”
Trần Đức lên tiếng, giọng nói từ tính của anh đánh thức mọi giác quan của Kỳ Hồng, má cô ta xuất hiện một vệt đỏ kéo dài đến mang tai. Kỳ Hồng lưu luyến rời khỏi ngực anh, đứng thẳng dậy.
Cô ta sóng vai đứng cạnh anh, dáng người cao gầy, chiều cao gần bằng anh. Kỳ Hồng được kế thừa tất cả những gen hoàn mỹ của bố mẹ, chẳng những xinh đẹp mà vóc dáng còn rất mê người, tựa như một bức tranh mỹ lệ.
Thế nhưng, lúc này lại chẳng ai bận tâm đến bức tranh kia, bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Bát Hoang.
Từ trên xuống dưới nhà họ Kỳ đều bị dọa sợ, bọn họ đứng ngây ra như phỗng, trong lòng là phong ba bão táp, sóng dậy ngập trời. Cả đám há hốc mồm nhìn về phía Trần Đức, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng. Bọn họ không dám tin vào mắt mình, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hô hấp rối loạn.
“Ông ta là…”, bỗng nhiên, Kỳ Hồng nhìn thấy Kỳ Huyết Ma đứng trong sảnh. Đó là một ông lão già nua, tóc bạc trắng. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: “Anh Trần, ông ấy, ông ấy… là Kỳ Minh!”
“Ừm, tôi đã biết!”
Trần Đức không quá bất ngờ, anh biết, nếu Kỳ Thương Long dám can đảm không đưa Kỳ Hàn đến thành phố Tần thì đương nhiên, ông ta phải có chỗ dựa, hơn nữa, đó là còn một chỗ dựa rất đáng để tin cậy.
“Oắt con, mày đúng là ngông cuồng, lại dám một mình đến nhà họ Kỳ”, Kỳ Thương Long gầm lên, sắc mặt ông ta đỏ bừng.
Nhục!
Đúng là nhục!
Một tên võ giả từ thế tục lại dám ngang nhiên xông vào nhà họ Kỳ, đây chính là nỗi nhục lớn nhất của gia tộc bọn họ.
“Lão già kia, tôi đã cho ông một cơ hội, chỉ cần ông ngoan ngoãn đưa Kỳ Hàn còn nguyên vẹn đến chỗ tôi là được. Nhưng nếu ông đã không biết quý trọng, vậy thì tôi đành phải đích thân đến!”
“Có điều, ông đưa đến và tôi tự đến sẽ có kết cục rất khác biệt”.
Trần Bát Hoang dẫn theo Kỳ Hồng bước từng bước vào sảnh.
Tuy rằng xung quanh anh hiện có tên võ giả cảnh giới Thông Mạch, nhưng giờ phút này, trong tình huống không nhận được bất kỳ mệnh lệnh gì, bọn họ cũng không dám tự tiện ngăn cản.
Phải biết, ngay cả Kỳ Sơn cũng chết trong tay người này.
Nếu dám tự tiện ra tay, chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Trần Bát Hoang nghênh ngang đi đến trước người Kỳ Hàn, đỡ hắn dậy, hoàn toàn không để tâm đến Kỳ Huyết Ma.
“Cậu Trần, bố mẹ tôi…”, Kỳ Hàn nhìn về phía Lâm Lam và Kỳ Ngọc Thư ở cách đó không xa. Lâm Lam đang che chở cho chồng mình, cả người bà ta không ngừng run lên vì khóc.
Liếc nhìn hai người Kỳ Ngọc Thư và Lâm Lam, Trần Đức nói: “Yên tâm đi, bọn họ không sao đâu”.
“Cậu Trần, cậu không nên đến đây!”, Kỳ Hàn nhỏ giọng nói. Hắn biết rất rõ thực lực của Kỳ Huyết Ma, vì thế hắn không nghĩ Trần Bát Hoang có thể là đối thủ của lão.