Chương
Từ lúc theo làm tùy tùng cho Trần Bát Hoang đến nay, hắn đặt niềm tin cực lớn vào người thanh niên này. Nhưng dù anh có mạnh mẽ, tài giỏi và yêu nghiệt đến đâu thì chỉ dựa vào thực lực Thông Mạch kỳ, sao có thể đấu lại Kỳ Huyết Ma – một kẻ mạnh gấp mười lần so với Kỳ Sơn?
Hắn biết Trần Bát Hoang sẽ không bằng lòng cúi đầu trước kẻ khác, thế nhưng hiện tại, đây là cơ hội sống sót duy nhất.
Chỉ cần có thể sống, với thiên phú yêu nghiệt bậc đó, rồi sẽ có một ngày cậu ấy thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Kỳ và Kỳ Huyết Ma.
Nói không chừng, Trần Đức còn có thể mượn tài nguyên của nhà họ Kỳ để tiến thêm một bước nữa.
Trần Đức trầm mặc, anh lẳng lặng nhìn Kỳ Huyết Ma, dường như đang cân nhắc.
Kỳ Huyết Ma cũng không nóng nảy, thiên tài luôn có sự kiêu ngạo của mình, hắn sẽ không dễ dàng thuần phục và đồng ý trở thành đệ tử của lão. Lão cần cho Trần Bát Hoang một ít thời gian.
Trong suy nghĩ của Kỳ Huyết Ma, trừ phi đầu óc Trần Đức bị cửa kẹp, nếu không, trong tình huống biết rõ thực lực của lão, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.
Dù sao đây là vấn đề giữa chết và sống.
Kỳ Huyết Ma rất có lòng tin đối với điểm này.
“Chỉ bằng ông…?”
Khoảng vài phút sau, đột nhiên, Trần Đức nhếch mép cười, nụ cười của anh chứa đầy sự châm chọc, anh nói: “… một lão già sắp bước một chân vào mồ ư?”
“Nếu tôi là ông, tôi sẽ lập tức cút khỏi đây, chạy về ổ của mình, tiếp tục diễn vai một kẻ đã chết, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, co đầu rụt cổ, mãi mãi không xuất hiện thêm một lần nào nữa”.
“…”
Giọng Trần Bát Hoang không lớn, thậm chí có thể nói là nhỏ, nhưng ngữ điệu lại rất bình tĩnh.
Mỗi một câu, một chữ quanh quẩn khắp sảnh, gần ba bốn trăm người có mặt ở đây đều nghe thấy rõ mồn một.
Phút chốc, sảnh lớn trở nên yên tĩnh.
So với nhà xác còn yên tĩnh hơn.
Từ chối.
Trần Bát Hoang không chỉ từ chối một cách quyết đoán, bỏ qua cơ hội sinh tồn, mà người này còn buông lời trào phúng, khinh rẻ, thậm chí dùng thái độ bỡn cợt để nói chuyện với Kỳ Huyết Ma.
Không ai ngờ anh sẽ nói ra những lời như vậy.
Kỳ Hàn không ngờ, Kỳ Hồng cũng không ngờ, Lâm Lam, Kỳ Thương Long, từ trên xuống dưới gần bốn trăm thành viên nhà họ Kỳ, kể cả Kỳ Huyết Ma cũng không ngờ.
Ngông cuồng!
Quá mức ngông cuồng!
“Ha ha… tên tiểu tạp chủng này thật sự muốn chết!”, Kỳ Thương Long vô cùng phấn khích, ông ta cười khoái trá. Quả thật, ông ta cũng rất bất ngờ khi thấy Trần Bát Hoang ngông cuồng như thế.
Hoặc là nói, đây vốn không phải cuồng…
Mà là ngu xuẩn.
Đầu hắn bị lừa đá rồi!
Có được cơ hội như thế, chỉ có đồ ngu mới nói ra mấy lời này! Nói vậy thì có khác gì tìm chết?
Kỳ Thương Long hiểu rất rõ tính tình của Kỳ Huyết Ma. Ông ta biết, một khi đã nói ra những lời này, dù Trần Bát Hoang có tài giỏi, có thiên phú cỡ nào đi nữa thì Kỳ Huyết Ma cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Ha ha ha ha…”, Kỳ Huyết Ma lắc đầu, không biết là đang giận hay đang mừng mà tiếng cười bật ra từ cổ họng lão.