Chương
Có làm sao cũng không ngờ Trần Bát Hoang lại hạ độc!
Thậm chí, từ đầu đến cuối ông ta đều không biết Trần Bát Hoang đã hạ độc bằng cách nào!
Ông ta nổi da gà đầy người, sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Ngăn nó lại, mau ngăn nó lại!”, Vân Huyền Thương Không điên cuồng gào thét.
“Vâng!”
Vân Trần Tùng dẫn theo hai tên cao thủ Thông Mạch kỳ cao cấp hóa thành hư ảnh, tiếp tục tấn công Trần Đức.
Nhưng mà…
Bọn chúng quá yếu!
Trần Đức cũng biến mất, ánh kiếm lóe sáng.
Hai gã cao thủ Thông Mạch kỳ cao cấp, một kẻ bị đâm vào ngực rạch nát tim, một kẻ bị một lỗ lớn xuyên thủng tim.
Vân Trần Tùng bị chặt đứt hai chân bằng một nhát gọn ghẽ, lảo đảo ngã quỵ, hoàn toàn tàn phế!
Từ khi bọn chúng ra tay cho đến khi gục ngã chỉ chưa đầy mười giây đồng hồ, từ đầu đến cuối, kiếm của Trần Đức đều chưa kịp dính một giọt máu nào.
Trần Đức tiếp tục bước tới.
Từng bước từng bước đến trước mặt Vân Huyền Thương Không, thanh Long Ngâm trong tay lạnh lẽo khiếp người.
Độc trên người Vân Huyền Thương Không đã xâm nhập vào xương tủy, vô cùng đáng sợ, ông ta không còn cách nào vận linh khí được nữa, lúc này chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí chỉ là một kẻ tàn phế, lão nhược, ngay cả người bình thường còn không bằng.
Trời ơi…
Vân Huyền Thương Không ai oán trong lòng.
Ông ta dường như đã dốc toàn bộ những nhân vật thực lực mạnh nhất của nhà họ Vân, nhưng những kẻ đó đều chết sạch trong tay Trần Đức!
Nhìn máu me, xác chết la liệt dưới đất.
Vân Huyền Thương Không vô cùng, vô cùng ân hận, không còn những người này, nhà họ Vân bọn họ từ nay về sau hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Ông ta không dám tưởng tượng tương lai nhà họ Vân sẽ đi về đâu…
Rốt cuộc… rốt cuộc… Trần Bát Hoang rốt cuộc đã hạ độc gì?
“Phụt!”
Lồng ngực quặn lên nôn ra, lại một vũng máu, máu càng lúc càng đen sẫm, cả người Vân Huyền Thương Không cũng đổi màu.
Trần Đức bước đến gần Vân Huyền Thương Không, nắm lấy Long Ngâm, cánh tay trái còn nguyên vẹn siết chặt đốc kiếm giương lên, hướng về phía Vân Huyền Thương Không.
Vân Huyền Thương Không không dám chống trả, thậm chí không dám nhúc nhích!
Chỉ cần Trần Bát Hoang muốn, thì lập tức ông ta sẽ mất mạng chỉ với một cái tát!
Ngoài việc cả người run lẩy bẩy, ông ta hoàn toàn không dám làm gì!
Hai mắt ông ta trợn trừng nhìn Trần Đức rút ra một cây kim bạc rất dài từ trong ngực áo!
Cây kim màu đen, dài và mảnh.