Chương
Lau sạch vết máu trên kim châm, Trần Đức bình thản cất nó đi.
Quả nhiên, Sửu gia nói không sai, đánh hơn thì đánh, đánh không hơn thì hạ độc!
Cây kim dài đó đột nhiên khiến tâm trí của Vân Huyền Thương Không lóe lên một hình ảnh.
Ngay trước đó, tay phải Trần Bát Hoang đang cầm một thanh đoản kiếm, tay trái vẫn luôn trống không, đồng thời khi thanh kiếm của anh hạ xuống, ông ta thoáng giật mình, như thể…dường như…có một giây phút nào đó, ông ta nhìn thấy bên tay trái của mình lóe lên một tia sáng màu đen.
Lúc đó, ông ta không hề chú ý.
Bởi vì trong suy nghĩ của ông ta, Trần Bát Hoang đã là cá trong chậu, cá trên thớt, cá mắc lưới, nên không cần phải để ý nhiều như vậy…
Trong lòng ông ta chỉ muốn bắt Trần Bát Hoang quỳ xuống!
Khiến anh khuất phục, hành hạ anh, sỉ nhục anh.
Nên ông ta căn bản không hề nghĩ nhiều.
“Quá tàn nhẫn!”
Trong phút chốc, Vân Huyền Thương Không đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Trần Bát Hoang cầm thanh kiếm đó chiến đấu với ông ta, đánh lạc hướng và mê hoặc ông ta!
Còn mục đích thực sự là đâm kim bạc vào cơ thể ông ta!
Nhưng làm như vậy sẽ phải trả một cái giá rất đắt!
Sự thật cũng đúng như thế, Trần Bát Hoang đã phải trả giá bằng một bàn tay và bị thương nặng mới có thể thành công!
“Đồ điên!”, Vân Huyền Thương Không kinh ngạc, Trần Bát Hoang quá tàn nhẫn với bản thân.
“Đúng vậy, tôi là đồ điên”, Trần Đức lấy Long Ngâm ra lạnh lùng nói: “Nhưng, ông thua rồi, kết cục của thất bại, chỉ có chết!”
“Tao…”
“Tao nói rồi, dựa vào một đám rác rưởi như bọn mày cũng muốn giết chết tao”, Vân Huyền Thương Không còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trần Đức đã ngắt lời ông ta, kiếm trong tay anh vung lên: “Xoẹt!
Giây tiếp theo.
Đầu của Vân Huyền Thương Không đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể và cổ của ông ta, rơi xuống lăn lông lốc.
Máu tươi nhất thời phun ra, mùi máu tanh nồng nặc tràn vào khứu giác của mọi người.
Lâm Đồng Vĩ, Diêu Ý Hàn, đám người nhà họ Lâm và Hồng Y sắp kiệt sức nhìn thấy cảnh này, mí mắt ai nấy cũng giật giật liên hồi, hồn bay phách lạc, cả người toát mồ hôi lạnh.
Hai người Vân Trung Quân và Vân Trần Tùng vẫn còn sống, bọn họ hận không thể tìm một cái hố nhảy xuống ngay lập tức và vĩnh viễn biến mất, da đầu tê rần, trong lòng tuyệt vọng, giống như gặp phải ác mộng.
Trần Bát Hoang…
Vậy mà…vậy mà…thắng rồi?
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ, người nhà họ Lâm không thể tin được, đừng nói là bọn họ, ngay cả Hồng Y cũng không ngờ sẽ như thế này.
Trước đây cô ta cảm thấy Trần Đức có thể sẽ gặp nguy hiểm nên mới ra tay cứu giúp, bây giờ xem ra hành động của cô ta lúc đó là không cần thiết…