Chương
Diêm Mộng hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập mong chờ.
“Được thôi”.
Mục đích Trần Đức hôm nay tới chính là để Diêm Mộng biết thân phận thực sự của mình, hôm nay ở nhà anh không nói gì chủ yếu là vì lo lắng rằng cô sẽ không tin.
Bây giờ, cô ấy đã đến đây, tất nhiên là đã tin tưởng.
Chung quy người biết đến sự việc ngày đó cũng không nhiều.
“Cô chuẩn bị xong chưa?”, Trần Đức hỏi.
“Ừm”, Diêm Mộng lại lần nữa gật đầu.
“Được”.
Sau đó, Trần Đức quay người, động tác không nhanh, thậm chí còn có chút chậm chạp.
Anh đang nghĩ sau khi Diêm Mộng biết được người mà cô vẫn luôn thầm mến mộ là anh sẽ có phản ứng thế nào, anh nên trả lời ra sao.
Đáng tiếc anh nghĩ không ra, trái tim phụ nữ tựa như mò kim đáy biển.
Điều khó đoán nhất trên đời chính là suy nghĩ của phụ nữ.
Khi Trần Đức xoay người lại, cuối cùng trong đôi mắt Diêm Mộng dần dần hiện lên hình dáng của người trước mặt.
Góc cạnh gương mặt như được đao khắc, ngũ quan đẹp mắt, đôi con ngươi đen như vực thẳm, sâu không thấy đáy giống như giếng cổ, sóng dậy điềm tĩnh.
Khi gương mặt này hoàn toàn hiện ra trước mắt Diêm Mộng, cô giật mình kinh ngạc, choáng váng!
Cả người giống như bị phong ấn mà đờ đẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt trong veo lóe lên tia sáng không dám tin tưởng.
Cô không kìm được mà che lấy đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trợn tròn hỏi:
“Trần… Trần… Bát Hoang?”
“Sao… sao lại là anh?”
Cô ta làm thế nào cũng không ngờ tới, người đàn ông mà mình ngày đêm nhớ mong, như một bức tượng điêu khắc in sâu trong tâm trí cô ta, khiến cô ta tơ tưởng lại là Trần Bát Hoang!
Cô ta vô thức lùi lại hai bước.
“Không sai là tôi”, hai tay Trần Đức đút trong túi quần, cũng không đè nén giọng nói nữa, nhàn nhạt nói: “Tôi từng nói rồi, có vài chuyện nếu không biết chân tướng qua một tấm màn che có lẽ sẽ càng tốt đẹp hơn”.
“Xin lỗi, khiến cô phải thất vọng rồi”.
Trong bóng tối, mặc dù Trần Đức đang xin lỗi nhưng giọng điệu và biểu cảm của anh vẫn không có lấy một tia thay đổi.
Hiện tại anh chỉ đóng vai một bác sĩ giúp Diêm Mộng trị bệnh mà thôi.
Muốn chữa khỏi bệnh tương tư của cô ta, đây là biện pháp tốt nhất.
Diêm Mộng ngây người đứng ở nơi đó, trong lòng trăm mối ngổn ngang, thật lâu sau mới hít một hơi thật sâu đáp: “Buổi tối hôm đó, người cứu tôi thực sự là anh?”
“Đúng”, Trần Đức đáp.
“Che mặt chỉ vì tối đó muốn tôi để anh rời đi?”, Diêm Mộng vẫn nhớ rõ như in sự việc tối hôm đó, vì thể diện của bản thân, cô ta không muốn dẫn theo Trần Đức nên kêu anh đừng quản chuyện của mình.