Chương
Đúng vậy.
Trước đây, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ yêu người đàn ông mà mà mẹ yêu.
Nhưng bây giờ thì…
Diêm Mộng không ngại!
Yêu một ai đó, có đôi khi, chính là liều lĩnh như vậy.
“Em nói gì?”, Trần Đức kinh ngạc, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
“Em nói…”, Diêm Mộng bước lên trước, đột ngột ôm lấy cổ Trần Đức, thì thầm vào tai anh: “Em nói, em có thể chấp nhận anh”.
Trần Đức ngớ người, đầu anh có hơi choáng váng, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ.
Có thể… chấp nhận ư?
“Khụ… Diêm Mộng, chúng ta không hợp”, Trần Đức nói một cách chắc chắn và thẳng thắn: “Có lẽ em không biết, anh và mẹ của em…”
“Em biết!”
Nhưng Trần Đức còn chưa nói dứt lời, Diêm Mộng đã cắt ngang: “Em biết chuyện của anh và mẹ”.
“…”
Biết ư?
Sau vài giây kinh ngạc, cuối cùng, Trần Đức cũng hiểu vì sao Diêm Mộng vẫn luôn tỏ thái độ chán ghét anh.
“Trần Bát Hoang, em không quan tâm, lúc trước, em không biết cảm giác yêu là gì, vốn tưởng rằng loại tình cảm thề non hẹn biển, sống chết có nhau trong TV hay chiếu chỉ toàn là giả dối”.
Diêm Mộng buông Trần Đức ra, ánh mắt cô sáng ngời, nhìn thẳng vào anh: “Mãi đến… đêm hôm đó, khi anh đột nhiên xuất hiện để cứu em”.
“Em thật ngốc, đáng lẽ em nên sớm đoán ra được đó là anh mới đúng chứ. Nếu không, anh cần gì phải che mặt?”
Diêm Mộng đã quyết định bất chấp tất cả, cô ta nhoẻn miệng cười, gương mặt bừng lên sự hạnh phúc: “Trần Bát Hoang, anh có thể… chấp nhận em không?”
“…”
Trần Đức im lặng vài giây, sau đó mở miệng nói: “Xin lỗi, Diêm Mộng, chúng ta không hợp!”
“Vì… vì sao chứ?”, Diêm Mộng sững sờ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Em không đủ xinh đẹp ư? Hay là… hay là anh thích người lớn tuổi hơn?”
“Không phải!”
Trần Đức nói rất nghiêm túc: “Anh đã từng nói những lời như vậy với mẹ em, anh không thể cho hai người thứ tình cảm ký thác cả tâm hồn mà hai người muốn được”.
“Bởi vì… anh là một người phóng đãng, không thích trói buộc, cả đời này đã định sẽ phiêu bạt khắp nơi. Anh không muốn làm em và mẹ chậm trễ”.
“Huống hồ, trong lòng anh đã có một cô gái, một thì mới là quan trọng nhất, còn nhiều thì chẳng còn quan trọng nữa…”, Trần Đức không hề dấu giếm, trực tiếp bày tỏ bản thân là một kẻ lăng nhăng và đào hoa.
Anh không muốn làm chậm trễ bất kỳ người phụ nữ nào.
Nói thật thì…
Anh thích rượu hơn phụ nữ.