Chương
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường Hiển Sinh và các ông trùm kinh doanh, Cổ Lâm mỉm cười đắc ý.
Quả nhiên, danh tiếng của nhà họ Cổ mãi mãi luôn hữu dụng, cực kỳ có ích.
Tiếp theo đó, hắn cực kỳ huênh hoang, tùy ý nói: “Trần Bát Hoang, không biết lý do tao nói đã đủ để mày quỳ xuống chưa?”
“Ờm…”
Một tên tay sai của nhà họ Cổ cũng có thể kiêu ngạo như vậy sao? Từ đầu đến cuối, Cổ Thông Thiên không nói lời nào, toàn là tên Cổ Lâm này khua môi múa mép.
Trần Đức quá cạn lời, im lặng không nói, đối với người ngoài, có vẻ như anh đang lắng nghe rất kỹ lời đề nghị của những người đứng sau và đang cân nhắc một cách nghiêm túc.
Anh còn chưa kịp trả lời, Cổ Thông Thiên đột nhiên lên tiếng với ánh mắt tham lam, giọng điệu bá đạo: “Trần Bát Hoang, muốn không quỳ cũng được, năm cô gái sau lưng mày, tao nhìn trúng rồi, đưa cho tao chơi đùa chút, vậy thì… mày chỉ cần đứng và lặp lại những gì Cổ Lâm dạy mày, không cần quỳ xuống”.
“Nếu từ chối, hậu quả tự chịu”.
“Tự chịu?”
Đột nhiên, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Trần Đức bắt đầu đông cứng rồi biến mất, một lúc sau liền tan biến, khuôn mặt sắc bén đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, trong hai con ngươi đen kịt lóe lên sát ý, nhìn về phía Cổ Thông Thiên, giây tiếp theo, anh thốt lên những lời khiến người khác vô cùng kinh ngạc: “Tự chịu con mẹ mày, đến đây hung hăng ra vẻ, bọn mày thực sự cho rằng bản thân là cái thá gì?”
Ngay khi Trần Đức nói ra lời này, có thể thấy rõ ở trước trung tâm Thế Kỷ, sắc mặt của những ông chủ và ông trùm kinh doanh đó đều thay đổi, đơ ra, sững sờ, trợn mắt há hốc mồm miệng!
Đặc biệt là những người hiểu rõ nhà họ Cổ, lạnh toát sống lưng, cả người run lên bần bật.
Đó là người nhà họ Cổ đấy!
Đối mặt với người nhà họ Cổ, cho dù là thuộc hạ của gia tộc này thì cũng phải tôn kính và thận trọng, huống hồ… đang đối mặt với hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ!
Đường Hiển Sinh sợ đến mức suýt ngất đi!
Trần Đức vậy mà lại nói chuyện với Cổ Thông Thiên như thế?
Tên này điên rồi sao!
Thực sự là quá ngông cuồng, quá ngu si!
Hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ giống như một vị thần!
Rất nhiều việc, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, cũng sẽ có người giúp hắn làm việc, quyền thế ngất trời, cao cao tại thượng.
Huống hồ, sau lưng hắn còn có nhà họ Cổ lớn mạnh, một quý tộc thế gia mà không ai dám xem nhẹ!
Sự ngông cuồng của Trần Đức, có thể nói không phải là ngông cuồng nữa, mà thực sự là vô tri ngu dốt, tự nộp mạng tự tìm đường chết, chẳng khác gì việc tự nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
“Mày, chắc chắn những lời vừa rồi là nói với tao không?”, ngạc nhiên thay, Cổ Thông Thiên không hề tỏ ra tức giận vì lời nói của Trần Đức, mặt hắn vô cảm thờ ơ, trong đó có chút ngạc nhiên và nghi ngờ.
Như thể thực sự đã nghe nhầm.
Không đợi Trần Đức lên tiếng, hắn tiếp tục nói: “Nể tình mày còn trẻ, vô tri và năm người đẹp sau lưng mày nên tao có thể xem những lời lúc nãy là do não mày có vấn đề, tao hỏi lại mày một lần nữa, những lời nói thiếu suy nghĩ đó có phải là nói với tao không?”