Chương
“Cậu Trần…nhanh lên, xin lỗi đi, bây giờ xin lỗi có lẽ vẫn còn kịp!”, hô hấp của Đường Hiển Sinh càng lúc càng trở nên gấp gáp, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng bừng.
Ông ta lên tiếng thuyết phục Trần Bát Hoang là vì ông ta rất coi trọng anh, không muốn anh chết ở đây. Dù sao thì…tiềm lực của Trần Bát Hoang cũng quá khủng khiếp, đủ để gây ấn tượng với ông ta, khiến ông ta trân trọng tài năng của anh.
Nếu không, đối mặt với những người như Cổ Thông Thiên, Trần Đức sống hay chết, ông ta tuyệt đối sẽ không hề quan tâm.
Về việc Trần Đức có phải là đối thủ của Cổ Thông Thiên hay không, liệu anh có đủ năng lực để chống lại Cổ Thông Thiên hay không thì ông ta không hề nghĩ tới.
Bởi vì, theo quan điểm của ông ta, hai người hoàn toàn không thể so sánh được!
Cổ Thông Thiên là hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ!
Hơn nữa hắn đã ở vị trí này sáu, bảy năm rồi!
Nói cách khác, sáu bảy năm trước, hắn đã vượt qua Hàn Huyền Tông, vượt qua hầu hết những võ giả mà ông ta quen biết!
Hơn nữa, phía sau Cổ Thông Thiên còn tồn tại một nhà họ Cổ to lớn!
Tài nguyên võ giả mà nhà họ Cổ chiếm giữ, theo lời đồn của các võ giả thì phía chính phủ Hoa Hạ cũng không so được, những người đứng đầu quan chức Hoa Hạ hiện nay bởi vì nhờ sự ủng hộ của nhà họ Cổ năm đó nên mới có thể đi đến được vị trí như ngày hôm nay.
Còn Trần Đức là ai? Đến từ đâu?
Theo thông tin mà ông ta điều tra được, đối phương chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi đến từ nông thôn, một cô nhi lẻ loi bơ vơ từ nhỏ mà thôi!
Giữa hai người, có khả năng so sánh không?
Hoàn toàn không có!
Một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện có thể được như ngày hôm nay là chuyện không dễ dàng gì, tương lai sẽ rất có tiềm năng.
Ông ta muốn xem thử Trần Đức có thể đại diện cho giới thế tục đi đến đâu.
Vì vậy, ông ta không muốn Trần Đức chết.
“Cậu Trần, mau xin lỗi đi, xin lỗi cậu chủ Cổ, nhanh lên, trước khi cậu chủ Cổ tức giận!”, Đường Hiển Sinh căng thẳng đến nỗi có chút thất thố, khuôn mặt già nua đỏ bừng như sắp khóc đến nơi.
Ngược lại Cổ Thông Thiên lại cực kỳ hài lòng, kiêu ngạo nhìn chằm chằm Trần Đức, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, khinh thường tất cả mọi thứ.
“Ừm… những lời vừa rồi không phải là đang nói với anh đâu”, Đường Hiển Sinh vừa dứt lời thì Trần Đức liền lên tiếng.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may là Trần Bát Hoang không quá ngông cuồng, không quá ngu si.
Vào thời điểm quan trọng vẫn biết sợ, biết quay đầu.
Đường Hiển Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Haha…còn tưởng là trâu bò đến mức nào, không ngờ cũng như nhau cả, một tên ngốc vô dụng”, Cổ Lâm cười khẩy, mặc dù Trần Đức không phải đang xin lỗi hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái, đắc ý.
Cổ Thông Thiên không nghĩ chuyện này có gì kỳ lạ cả, với thân phận và địa vị của hắn, một võ giả trong giới thế tục như Trần Bát Hoang, xin lỗi hắn là chuyện rất bình thường.