Chương
Nhưng bây giờ…
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Lãnh bị chặt từng ngón tay, không thể trợ giúp, không thể chạy đến nơi, tim ông ta như dang rỉ máu, giận dữ điên cuồng.
“Phương Tâm Ngọc, nếu như ông nhìn thấy cảnh này, thì ông hãy chờ sẵn ở Thiên Kiếm Phong, đợi tôi đến lấy cái đầu chó của ông!!!”
Qua màn hình, Phương Tâm Ngọc nhìn thấy Trần Đức giơ thanh đao trong tay lên, xẹt qua cổ huyết Lãnh, cắt đứt động mạch cổ của hắn.
Không tới nửa phút.
Huyết Lãnh gục trong vũng máu, hoàn toàn tắt thở, không còn cơ hội sống sót!
“Được! Được! Được lắm!”
Phương Tâm Ngọc đá nát màn hình, tức giận gằn mấy tiếng: “Trần Bát Hoang, tao sẽ chờ mày ở Thiên Kiếm Phong, ba năm trước tao không giết được mày, năm nay tao sẽ nhổ cỏ tận gốc!”
Trong mắt ông ta lóe ra từng tia dữ tợn.
Dưới võ đài ở Đại học Thương mại.
Huyết Lãnh đã chết!
Chết thật sự, nhanh chóng, gọn gàng!
Không hề có chút gì vương vấn!
Chung quanh khoảng sân rộng, ai nấy lặng người không nói nổi nên lời.
Trần Đức cầm thanh đao.
Tung một cú đá…
Đá gãy thanh đao làm hai khúc.
Bất chợt…
Anh móc ra chiếc bi động rượu, đổ xuống đất, rượu theo dòng chảy thấm vào đất.
“Các anh em, các cậu thấy không, những kẻ đã giết chết các cậu, tôi sẽ không tha bất kỳ kẻ nào”.
Trần Đức ngửa đầu, tu từng hớp rượu lớn, rượu ủ lâu năm nồng đượm trôi xuống yết hầu, như mang theo cả lửa cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Sát ý, giận dữ trong mắt Trần Đức cũng trôi sạch theo rượu, tan vào trong lòng.
Giống như…
Lừa giận vừa rồi hoàn toàn chưa từng tồn tại.
Ức Thư Huyên nhìn đến ngây dại cả người.
Bỗng dưng cô ta nghĩ, Trần Bát Hoang là một người đàn ông rất kỳ lạ, ánh mắt của anh ẩn hiện một nỗi tang thương lạ lùng mà người trẻ vốn không nên có.
Người đàn ông này rốt cuộc đã trả qua chuyện gì? Đột nhiên cô ta cảm thấy tò mò về Trần Đức.
Cùng lúc đó…
Trần Đức bất ngờ quay đâu nhìn cô ta: “Tôi đã nói trước rồi, cô không nên chọn một người chết để kết đôi uyên ương giai ngẫu, cô không tin, vậy… giờ đã tin chưa?”
“…”, Ức Thư Huyên không dám nhìn thẳng Trần Đức, cô ta cắn môi, mặt mày đỏ ửng.
Thậm chí… trong ánh mắt còn có cả sự tủi thân.
Đúng vậy…
Chính là tủi thân!