Chương
Cũng vì trước đó cô ta đã đoán sai, nhìn lầm người.
Cô ta khinh bỉ chính mình, xấu hổ vì mắt nhìn kém cỏi so với Trần Bát Hoang.
Mà cũng đâu cần phải thẳng thắn như vậy, có khác gì vả mặt rõ đau xong hỏi, cô ổn chứ?
Nghiên túc mà nói, cô ta có sai gì đâu?
Hôm trước, cô ta hoàn toàn không biết Trần Đức, Trần Bát Hoang là ai, nhé! Tuy có nghe Lục Phong khen ngợi vài lần, nhưng ai mà biết được, ngay cả Linh Căn kỳ sơ cấp còn mạnh hơn cả thế?
Huống chi, trước một người đàn ông xa lạ như thế, với ánh mắt mắt đưa mày lại, động tác càn rỡ, là phụ nữ ai mà chả ghét?
Trên mặt Ức Thư Huyên như có lửa thiêu, chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào chui vào.
Nhưng…
Cô ta rất kiêu ngạo.
Đối với vấn đề của Trần Đức, cô ta vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên, đè ép tiếng tim đập dồn dập, nhìn thẳng vào anh: “Là tôi sai, tôi mắt chó nhìn người thấp, được chưa? Anh thỏa mãn chưa, anh vừa lòng chưa?”
Cô ta khẽ cắn môi, trong lòng phiền muộn, nói xong những lời này, cô ta rốt cuộc… khóc…
Đúng vậy.
Trần Đức không nhìn nhầm, khóe mắt Ức Thư Huyên nước mắt chảy ra, nhưng cô ta đã nhanh chóng lau đi, giả bộ mạnh mẽ.
“…”, Trần Đức không nói gì, chỉ thấy ngạc nhiên.
Anh hoàn toàn không nghĩ quá nhiều, càng không nghĩ ai đúng ai sai.
Từ đầu đến cuối, anh không hề nghĩ Ức Thư Huyên ghét anh thì có gì sai, hay nói cho đúng, thái độ Ức Thư Huyên đối với anh, anh chưa bao giờ để bụng.
Không ngờ, chỉ thuận miệng hỏi thôi…
Cô ta lại phản ứng mạnh như thế???
Tâm tư con gái quả thật bất thường như thời tiết vậy.
Trần Đức thấy ngại, nhếch môi cười khổ, thu lại vẻ không đứng đắn, cố hết sức trở nên nghiêm túc, thận trọng nói: “Xin lỗi vì đã mạo muội”.
Tuy rằng không biết mình sai ở đâu…
Nhưng mà…
Cứ nhận sai là được!
Hai người không có huyết hải thâm thù gì, có nhận sai cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Thấy Trần Đức đột ngột thay đổi độ thái độ, Ức Thư Huyên hơi sững sờ, đôi mắt nhìn anh thật sâu, trong lòng tự dưng lăn tăn dậy sóng, tuy rất nhạt, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Giống như là… mất mát?
Không sai, chính là mất mát…
Cảm giác mất mát kỳ lạ, khó hiểu.
Phụ nữ là loại sinh vật phức tạp và vô cùng khó nắm mắt.
Bạn hay nhìn cô ấy, quan tâm cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ thấy bạn đáng ghét rồi khinh thường, ghét bỏ bạn. Nhưng khi bạn không quan tâm cô ấy, lãnh đạm với cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ có phải mình không đủ hấp dẫn hay không, rồi bắt đầu cảm thấy mất mát, lo mất lo được.
Ức Thư Huyên chính là như thế, lúc này trong lòng cô ta đang rối bời.