Chương
“Nếu Thư Tuyết đã quyết tâm, vậy thì cứ tiếp tục chạy đi”, Mục Lâm cưỡi trên lưng Truy Phong Sư, lạnh lùng nói.
Lời này khiến Lục Phúc thoáng thở ra một hơi.
May mà người này không từ bỏ bọn họ vì lựa chọn của Lục Thư Tuyết, nếu không, với tình huống của ông ta và cô chủ hiện tại thì khó mà đến được nhà họ Lục, e là không đến một ngày đã phải bỏ mạng tại đây.
Còn về Trần Bát Hoang thì… ông ta trực tiếp ngó lơ.
Không phải ông ta chướng mắt Trần Bát Hoang, mà vì hầu hết người của Côn Luân Hư đều như vậy, xem thường toàn bộ thế tục.
“Đừng chậm trễ, chúng ta đi thôi…”
Lục Thư Tuyết không muốn nói thêm bất kỳ điều gì, cô ta dẫn đầu đi tiếp.
Trên đường, Trần Đức uống rượu một mình, không thèm đếm xỉa đến ai, hoàn toàn không hợp với bầu không khí nặng nề xung quanh.
“Nhóc con”, Trần Đức không nói, nhưng Mục Lâm lại cưỡi Truy Phong Sư đi đến bên cạnh anh, sóng vai cùng đi, cố ý bới móc: “Tao cảm thấy rất ngạc nhiên đấy, chẳng lẽ bây giờ người ở thế tục đều giống như mày à? Không biết rõ địa vị của mình, thích ra vẻ, lại còn hay nằm mơ giữa ban này nữa chứ”.
Trần Đức không thèm đáp lại, thậm chí, anh lười phải liếc nhìn Mục Lâm dù chỉ là một cái.
Cứ như…
Mục Lâm là không khí vậy.
Nhưng Lục Thư Tuyết lại đáp thay anh: “Mục Lâm, anh ta cũng có lòng tốt mà thôi, không có ý gì khác, anh đừng có gây rắc rối cho anh ta”.
“Ha ha!”
Vốn dĩ Mục Lâm cố tình muốn gây rối, buộc Trần Đức phải ra tay, để có cớ đuổi anh đi hoặc tìm người giết chết anh.
Bởi vậy, dù Lục Thư Tuyết có lên tiếng thì cũng vô dụng, gã bật cười khoái chí, sau đó càng được thể khiêu khích thêm. Mục Lâm giục Truy Phong Sư đuổi theo, tiến lên ngăn cản đường đi của Trần Đức: “Mẹ kiếp, thằng oắt kia, sao mày hống hách vậy hả? Ông đây nói chuyện với mày mà mày giả vờ không nghe thấy à?”
Mục Lâm cưỡi trên lưng Truy Phong Sư, tư thái ngông nghênh, gã hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ âm u và khó chịu.
Trần Đức vẫn tiếp tục uống rượu, có điều, ánh mắt anh thoáng trở nên lạnh lùng.
“Mục Lâm, anh định làm gì, lẽ nào anh định ức hiếp anh ta?”, Lục Thư Tuyết bước đến ngăn trước người Trần Đức.
“Anh có biết người của thế tục muốn đến Côn Luân Hư có bao nhiêu khó khăn không hả? Thân là một võ giả, cố hết sức phấn đấu cho đến ngày hôm nay đâu có dễ dàng, sao anh cứ phải làm khó anh ta?”
“Thư Tuyết, hắn chỉ là một kẻ xa lạ, còn anh và em là thanh mai trúc mã đấy, lúc em lâm nguy, anh đã chạy đến bảo vệ em, sao em cứ đứng ra nói chuyện thay hắn vậy hả?”
Mục Lâm cực kỳ khó chịu, lộ rõ sự ghen ghét, không khỏi lên tiếng chất vấn: “Cũng chỉ là con sâu cái kiến đến từ thế tục mà thôi, em lại năm lần bảy lượt bảo vệ hắn, rốt cuộc là có ý gì hả? Em… em thích hắn à?”
Đám tôi tớ và thủ hạ bên cạnh Mục Lâm cũng đồng loạt lên tiếng.
“Cô Thư Tuyết, cậu Mục của chúng tôi biết cô gặp nguy hiểm nên đã lập tức chạy đến, cô làm vậy là có lỗi với cậu ấy đấy”.
“Đúng vậy, cô Thư Tuyết, cô phải hiểu rõ tình thế hiện tại”.
“Hắn chỉ là một tên rác rưởi đến từ thế tục mà thôi, bảo vệ hắn chẳng mang đến ích lợi gì cho cô đâu!”