Chương
“…”
“Mục Lâm… anh… rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu tha cho anh ấy?”, Lục Thư Tuyết cắn răng, mặt cô đỏ bừng.
“Hừ, vậy thì anh nói thẳng luôn, bảo hắn ta cút, cút ngay!”, Mục Lâm tỏ vẻ khó chịu: “Một tên rác rưởi không xứng đi cùng ông đây, trong đội này có hắn sẽ không có ông đây, có ông đây thì không có hắn”.
“Đúng vậy, hắn không xứng đi cùng chúng ta”.
“Bảo hắn cút đi!”
“Hắn là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà đòi làm bạn với cậu Mục”.
“…”
Đám đàn em của Mục Lâm hè nhau xua đuổi Trần Đức, bọn họ không ngừng tuôn ra những lời ác ý.
“Người trẻ tuổi, cậu đi đi!”, đúng lúc này, Lục Phúc đột nhiên nói, ông ta hung hăng trừng Trần Đức: “Không phải chúng tôi không bảo vệ cậu, mà là… không bảo vệ nổi”.
Giọng Lục Phúc rất bình tĩnh.
Không cho phép thương lượng.
Dù trước đó, Trần Bát Hoang đã can đảm vạch trần Mục Lâm.
Nhưng, can đảm thì làm được gì, thế giới này dùng thực lực để quyết định.
Nếu cậu ta không xuất hiện thì làm gì có nhiều chuyện như vậy?
Chết tiệt!
Trong lòng Lục Phúc chỉ có Lục Thư Tuyết, tánh mạng và sự an toàn của cô ta là trên hết, còn những người khác, ông ta không quan tâm, mà cũng chẳng muốn quan tâm.
Huống chi, một kẻ không có thực lực bằng người, chết thì đã sao?
“Cậu nán lại đây chỉ khiến cô chủ bị liên lụy mà thôi, hiện tại cậu Mục có lòng từ bi, thả cậu đi, đó chính là vinh hạnh của cậu”.
Lục Phúc nói: “Nếu cậu không đi, e là lát nữa sẽ không còn cơ hội”.
“Bác Phúc!”
Lục Thư Tuyết muốn nói gì đó, nhưng Lục Phúc đã ngăn lại: “Cô chủ, cô có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại quá mức lương thiện. Có đôi khi, lương thiện chẳng mang lại tác dụng gì tốt đẹp cả, trái lại còn gây ra rắc rối…”
“Thế giới này luôn được định đoạt bằng thực lực, cô bảo vệ cậu ta nhất thời, nhưng không bảo vệ được cả đời. Chúng ta không có trách nhiệm và cũng không có nghĩa vụ che chở cho cậu ta!”
Nói xong, Lục Phúc lại lần nữa nhìn về phía Trần Đức và nói: “Nếu cậu còn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng, vậy thì mau đi đi, đừng để chúng ta phải dùng vũ lực để đuổi cậu đi”.
“…”
Nghe được những lời này, Lục Thư Tuyết thoáng im lặng.
Có một số việc, cô ta không thể nào làm chủ được, huống chi hiện tại bản thân còn đang ăn nhờ ở đậu.
Cô ta…
Không che chở được cho Trần Đức.
“À, được rồi, tôi đi”, Trần Đức đi cùng bọn họ cũng chỉ vì tiện đường mà thôi, có hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.