Chương
Ông ta tự vả vào mặt mình đau điếng, cảm thấy một bên má nóng rực như xát ớt, ông ta biết đây không phải là nằm mơ mà là sự thật.
Rác rưởi, không biết thân biết phận, không phải là Trần Đức, mà là ông ta, Lục Phúc!
Sống trên đời năm, lần đầu tiên Lục Phúc cảm thấy mình quá đỗi quá đỗi nực cười.
“Cậu… cậu Trần…”
Trần Đức còn chưa tìm ông ta, ông đã đã tự chủ động, giống như một con chó bò tới bên chân anh: “Cậu Trần, xin… xin tha mạng, tôi sai rồi, trước đây là tôi mắt chó nhìn người thấp, cậu Trần…”
Lục Phúc không ngừng dập đầu, van xin, gương mặt già nua nửa trắng bệnh nửa vàng ệch, thần sắc tiều tụy, thái độ đối với Trần Bát Hoang trong nháy mắt thay đổi độ.
“Ông già, cút đi, từ nay về sau tuyệt đối đừng để tôi nhìn thấy, cũng đừng xuất hiện trước mặt cô Lục đây, nếu không, ông chết chắc”, Trần Đức liếc ông ta.
Việc bảo vệ Lục Thư Tuyết, lão già này không có công lao cũng có khổ lao, mặc dù đã phản bội Lục Thư Tuyết, nhưng nếu giết ông ta thật, thì với tính cách của Lục Thư Tuyết, cô ta sẽ rất đau lòng.
Bởi vậy.
Trần Đức cũng lười xử lý ông ta.
“Dạ, cậu Trần, cảm ơn cậu Trần, trước khi đi, tôi cầu xin cậu nhất định, nhất định phải bảo vệ cô chủ đàng hoàng!”, Lục Phúc nhìn Lục Thư Tuyết thật sâu, tiếp tục kính cẩn dập đầu với Trần Đức, sau đó quay người chạy mất dạng.
“Con người… đúng là mạnh mẽ thật đấy nhỉ, hiện thực!”, Trần Đức chép miệng lầm bầm.
Từ đầu đến cuối, Lục Thư Tuyết đều trong trạng thái ngơ ngác chấn động, bộ não cô ta gần như sắp ngừng hoạt động rồi, trong đầu óc và đôi mắt xinh đẹp lúc này chỉ toàn có bóng dáng cao lớn của Trần Đức, cô ta ngơ ngẩn say mê nhìn anh không chớp.
Cô ta hoàn toàn không dám tin, một người qua dường tự nhiên xuất hiện lại có thể mạnh mẽ như vậy, mạnh đến nỗi vượt quá nhận thức của cô ta.
Trước đó, cô ta vẫn luôn cảm thấy con người Trần Đức không tệ, có cam đảm, có trách nhiệm, nhưng khuyết điểm là ưa chém gió, chỉ là cô ta chưa từng nói ra suy nghĩ đó, từ đầu đến cuối anh vẫn dốc hết sức mình để bảo vệ cô ta an toàn.
Nhưng mà… nhưng mà…
Giờ phút này, nghĩ kỹ lại, kể từ khi Trần Bát Hoang xuất hiện đến giờ, không phải cô ta bảo vệ anh, mà là chính anh vẫn luôn bảo vệ cô ta, giữ gìn cô ta!
“Cậu Trần, chuyện của tôi đã xử lý xong, không biết sắp tới cậu muốn đi đâu, nếu được, tôi có thể đi cùng cậu không?”, Bộ Kinh Phong bước lên trước chủ động nói: “Dù sao tôi đi chuyến này ngoài việc trả thù cho người hầu thì cũng muốn cọ xát một phen”.
Trần Đức bây giờ quá xuất sắc, cũng quá bí ẩn, Bộ Kinh Phong muốn đi cùng để quan sát anh nhiều hơn, hầu mong học hỏi được chút ít kiến thức về phương diện võ học.
“Tôi đến Thiên Kiếm Phong giết người, nếu không ngại, anh cứ việc đi theo”, Trần Đức không từ chối.
“Thiên Kiếm Phong à, được, cũng lâu rồi chưa đến đó, không biết bây giờ có thể được hưởng chút uy lực của Thiên Kiếm Phong hay không”, Bộ Kinh Phong cười nói.
Tiếp theo, hắn bảo người hầu về trước, còn mình chuẩn bị đi theo Trần Đức một thời gian.
Lục Thư Tuyết vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa hoàn hồn, hôm nay mọi việc xảy ra đã vượt quá dự liệu của cô ta, trong một thời gian ngắn khó lòng mà tiêu hóa, nên vẫn ngu người đứng yên một chỗ.
“Cô Lục, cô không cần lo lắng, những người này đều bị tôi giết cả rồi, tiếp theo đợi tôi giải quyết xong chuyện ở Thiên Kiếm Phong, tôi sẽ đưa cô trở về”.
Trần Đức bước đến trước mặt cô ta nói.