Chương
“Được… Cảm ơn… Cảm ơn… anh Trần”.
Lục Thư Tuyết mơ mơ hồ hồ gật đầu, xưng hô với Trần Đức cũng bất giác thay đổi.
Ba người đi cùng nhau, trên đường đi, Trần Đức thật sự chỉ dẫn cho Bộ Kinh Phong về võ học một cách tỉ mỉ, mỗi lần như vậy, Bộ Kinh Phong đều có thu hoạch rất lớn, chỉ vọn vẹn nửa ngày, hắn đã có dấu hiệu đột phá!
Bộ Kinh Phong ngạc nhiên xen lẫn sung sướng, đồng thời càng cảm thấy tôn trọng, ngưỡng mộ Trần Đức.
Một ngày sau, ba người cuối cùng cũng tới gần Thiên Kiếm Phong.
Còn cách khá xa, nhưng đã nhìn thấy thấp thoáng một ngọn núi đơn độc cao ngất thẳng đứng, phải đến hai ba ngàn mét, trông như một thanh kiếm từ trên trời cắm xuống, xuyên sâu vào lòng đất, một mình đứng giữa bình nguyên bằng phẳng, sừng sững chót vót, nhẵn bóng không một chỗ đặt tay.
“Có người nói khoảng ngàn năm trước, Thiên Kiếm Phong do một thanh kiếm từ trời rơi xuống mà thành, trên đỉnh núi có một thứ năng lượng gọi là Tư Chỉ Lực, Tư Chỉ Lực này có thể giúp người ta rèn luyện gân cốt, nâng cao thực lực, do đó, một số người gần đến kỳ đột phá sẽ đến đây rèn luyện, tu hành”, Bộ Kinh Phong biết Trần Đức đến từ thế tục, không hiểu rõ về Thiên Kiếm Phong, nên giới thiệu sơ qua cho anh.
“Thiên Kiếm Phong chỉ cao hơn mét, nhưng bởi vì có gió xoáy nên muốn leo lên đỉnh không phải chuyện dễ dàng…”
“Đúng là như thế, còn có một điều nữa, bởi vì nguyên nhân địa lý nên xung quanh Thiên Kiếm Phong vào lúc này thường có người của bốn gia tộc gồm nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Nam và nhà họ Lục chúng tôi ra ngoài tôi luyện. Tùy tiện tiến đến có thể sẽ khiến bọn họ khó chịu”.
Tuy Lục Thư Tuyết là cô chủ nhà họ Lục, nhưng còn chưa đến nhà họ Lục, và chưa tìm được người ủng hộ thì dù là cô ta cũng không dám đảm bảo Trần Đức có thể thuận lợi đến Thiên Kiếm Phong.
“Không sao, chúng ta ít xuất hiện một chút, không chọc vào bọn họ”.
Trần Đức nhất định phải lên Thiên Kiếm Phong.
Kẻ thù giết hại các anh em của anh đang ở trên đó, sao anh có thể từ bỏ một cách đơn giản như vậy được?
“Cô Lục, anh Bộ, chúng ta đi”.
“Đợi một chút…”, đột nhiên, Lục Thư Tuyết gọi Trần Đức lại.
“Sao vậy?”
“Này, sau này… sau này đừng gọi tôi là cô chủ nữa, gọi tôi là… Thư Tuyết được rồi”, mặt Lục Thư Tuyết đỏ lên, nói xong, cô ta ngượng ngùng cúi đầu.
“Ơ… được… Thư Tuyết!”
Ba người Trần Đức tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến dưới chân Thiên Kiếm Phong.
Đúng như Lục Thư Tuyết nói, xung quanh Thiên Kiếm Phong quả thực có không ít võ giả, trẻ có, già có, tuy nhiên, thoạt nhìn thì không có người nào thật sự mạnh.
“Này, ba người kia, đứng lại!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên. Hai, ba mươi tên võ giả nhanh chóng bao vây bọn họ, tay lăm lăm đao kiếm, thái độ bất thiện.
Trong số đó…
Người cầm đầu là một gã thanh niên, hắn nhíu mày hỏi: “Các người là ai? Đến đây làm gì?”