Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Min
Cách ngày ra mắt ngày càng gần, công tác chuẩn bị của Đào Nguyện bên này cũng càng khẩn trương hơn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đào Nguyện nhìn máy tính, đáp: “Mời vào.”
Trợ lý Vu Dung đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc của Đào Nguyện, ấp a ấp úng nói: “Tiêu tổng, về việc chọn người mẫu……, chúng ta, chúng ta…….”
Đào Nguyện rời mắt khỏi máy tính, nhìn cô hỏi: “Việc chọn người mẫu làm sao? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng ấp a ấp úng như vậy, tôi muốn nghe nội dung chân thật nhất.”
“Vâng, Tiêu tổng.” Vu Dung nói ngay lập tức: “Trong số những người mẫu đến phỏng vấn lần này, không ai trong số họ có chút danh tiếng cả. Tôi đã gọi điện và hỏi các công ty quản lý người mẫu lớn, bọn họ nói rằng chúng ta đụng ngày với Vân Tiêu bên kia, các phương tiện truyền thông thời trang lớn đều không coi trọng chúng ta. Những người mẫu có chút danh tiếng lo lắng rằng họ sẽ bị liên lụy và bị chế giễu chung nên không muốn đến công ty chúng ta phỏng vấn.”
“Thế à?” Đào Nguyện thờ ơ nói: “Vậy thì chọn người phù hợp trong số những người mẫu được phỏng vấn đi, không nhất thiết phải có người mẫu nổi tiếng mới được đi catwalk.”
“Nhưng mà, không có siêu mẫu cũng không sao, nếu ngay cả người mẫu nổi tiếng cũng không có, như vậy sẽ hạ thấp đẳng cấp của trang phục và toàn bộ buổi ra mắt. Với lại, bộ sưu tập mà chúng ta ra mắt còn là trang phục cao cấp nữa, cần có khí chất để phụ trợ.” Vu Dung kiến nghị: “Hay là chúng ta tăng giá một chút, mời một vài người mẫu nổi tiếng đến với giá bằng siêu mẫu đi. Tôi nghĩ kiểu gì cũng sẽ có người mẫu động lòng với tiền thôi, cho dù là người mẫu đã hết thời thì vẫn tốt hơn chọn những người mẫu hoàn toàn mới.”
“Không cần đâu.” Đào Nguyện bác bỏ đề nghị của cô. “Buổi ra mắt lần này cứ dùng người mẫu mới đi catwalk đi. Tôi không quan tâm họ có nổi tiếng hay không, nhưng nhất định phải phù hợp. Nếu không có người nào phù hợp trong số những người mẫu đến phỏng vấn, cô hãy gửi tin nhắn đến các công ty người mẫu đó, nói rằng chúng ta chỉ mời những người mẫu mới với giá gấp ba lần. Công ty lớn không muốn đến phỏng vấn thì tìm những công ty nhỏ.”
“Nhưng…….”
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.” Đào Nguyện nói một cách mạnh mẽ.
“Dạ, Tiêu tổng.” Vu Dung xoay người rời đi.
Các mẫu trang phục sẽ được trình diễn trong buổi ra mắt vẫn đang được chế tác, Đào Nguyện đã thuê một công ty vệ sĩ với giá cao để hộ tống và bảo vệ trang phục trong suốt quá trình. Đối với nhân viên may trang phục, cậu cũng thay đổi một nhóm người, chọn lại những người đáng tin cậy và ký hợp đồng mới.
Cho dù Tiêu Dật đã biết hết những thiết kế kinh điển của Tiêu Du, gã vẫn lo lắng Tiêu Du sẽ nghĩ ra những mẫu thiết kế khác khi bị ép, vì vậy gã không ngừng nghĩ ra những cách khác để khiến Tiêu Du hoàn toàn phá hỏng con đường làm nhà thiết kế của mình.
Bây giờ Đào Nguyện đã thay thế Tiêu Du thực sự, cuối cùng ai sẽ phá hỏng con đường nhà thiết kế này, quyền kiểm soát chắc chắn sẽ không nằm trong tay Tiêu Dật.
Đào Nguyện chỉnh đốn lại phòng làm việc, sắp xếp mới cho nhiều quy trình, và cũng có những thay đổi trong việc sắp xếp nhân sự, bởi vì phòng làm việc này đã trà trộn vào những người không nên vào.
Mặc dù Đào Nguyện chưa từng tự mình quản lý công ty nhưng hai đời trước cậu đã học được rất nhiều điều từ người yêu của mình, dùng để quản lý một phòng làm việc như thế này là đủ rồi.
Đào Nguyện biết rất rõ rằng mọi người đều không coi trọng buổi ra mắt lần này của mình, ngay cả những người trong công ty cũng khuyên cậu hãy chọn lại thời gian ra mắt. Đây là cú sốc lớn đầu tiên của cậu dành cho Tiêu Dật, đương nhiên phải chọn ra mắt trùng ngày với gã rồi, vậy thì hiệu quả của đòn này mới lớn hơn được.
Những người đó muốn cười nhạo thì cứ cười đi, buổi ra mắt lần này của cậu vốn chỉ để giành phần thắng về trang phục thôi. Người mẫu nổi tiếng có đến đi catwalk hay không không quan trọng.
Nghĩ đến Đường Nạp Tu lúc này chắc là đang ở nhà ăn không ngồi rồi, Đào Nguyện gọi cho hắn và bảo hắn đến phỏng vấn.
Nghĩ đến việc mình bận bù đầu mà hắn lại nhàn nhã như vậy, trong lòng Đào Nguyện rất mất cân bằng. Cậu nghĩ mình cần phải nhanh chóng để Đường Nạp Tu nói ra thân phận thật của hắn, sau đó cử người đáng tin cậy giúp cậu quản lý phòng làm việc, như vậy thì cậu chỉ cần lo phần thiết kế thôi, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
......................
Vào ngày ra mắt trang phục, không chỉ có rất nhiều phóng viên báo đài đến tham dự buổi ra mắt của Công ty Vân Tiêu mà còn có sự góp mặt của một số ngôi sao, người nổi tiếng từ mọi tầng lớp và một số quý bà, quý cô ngồi ở hàng ghế đầu hai bên sân khấu chữ T.
Với danh tiếng hiện tại của Tiêu Dật, bất kỳ một show diễn thời trang nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của cả giới thời trang. Nên không có gì phải ngạc nhiên khi có nhiều người nổi tiếng và những người giàu có đến xem show diễn như vậy. Tuy nhiên, sự nổi tiếng hiện tại của gã hoàn toàn dựa vào các tác phẩm thiết kế của Tiêu Du ở kiếp trước. Gã chẳng những không cảm thấy tội lỗi và xấu hổ mà trái lại còn cảm thấy rất tự hào, cảm thấy dựa vào tác phẩm của người khác là có thể đạt được cả danh và lợi, điều này thật dễ dàng và đơn giản.
Hôm nay Tiêu Dật sẽ cho ra mắt một bộ sưu tập dành cho phái nữ. Nếu dựa theo sự phát triển của kiếp trước thì trang phục trong show diễn hôm nay sẽ được Tiêu Du thiết kế vào ba năm sau. Với chủ đề đầu xuân, phong cách thiết kế tươi trẻ và thanh lịch đã được rất nhiều chị em phụ nữ yêu thích, có một sức hút khiến người ta bất giác say mê.
Sau khi show diễn kết thúc, tất cả người mẫu đều đi ra, Tiêu Dật đi ra cuối cùng, đứng ở đằng trước, cúi đầu chào những người đến buổi ra mắt hôm nay.
Tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay cho gã, tất cả đều cảm thấy show diễn hôm nay quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, thật không hổ là một nhà thiết kế tài năng.
Triệu Hân cầm hoa lên sân khấu, Tiêu Dật cầm lấy hoa và ôm bà ta, tiếng camera vang lên không ngừng, những người quay phim đều nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu đưa cảnh này lên trang báo.
Triệu Hân ôm mặt Tiêu Dật, vừa cao hứng vừa vui mừng nói: “Tiểu Dật, mẹ thật sự rất tự hào về con.”
Trên mặt Tiêu Dật cũng không kìm được mà nở nụ cười, sự ngưỡng mộ và khen ngợi từ những người đó khiến gã rất đắc ý.
Hôm nay người của nhà họ Tiêu cũng đến, thấy Tiêu Dật lại tổ chức một show diễn thời trang rất thành công, Ông Tiêu và Tiêu Thịnh rất vui mừng, bọn họ cảm thấy việc giao công ty cho Tiêu Dật quản lý là một quyết định đúng đắn, công ty nhà họ Tiêu nhất định sẽ ngày càng phát triển hơn.
Sau show diễn là tiệc chúc mừng, Tiêu Dật từ sảnh tiệc trở lại phòng nghỉ, hỏi trợ lý: “Người được cử đi bên kia có gửi tin gì về chưa?”
“Hình như bên kia vẫn chưa kết thúc. Người được cử qua đó chỉ gửi về một tin nhắn hồi bốn tiếng trước, nói rằng chủ đề của bên kia là “kinh điển”.” Trợ lý nói, “Đợi khi nào bên kia kết thúc, người nọ sẽ gọi cho tôi liền.”
“Kinh điển?” Tiêu Dật cười nhạo một tiếng, “Đầu anh ta bị úng nước à? Lại dám dùng hai chữ “kinh điển” làm chủ đề. Xem ra anh ta cảm thấy bị chửi còn chưa đủ. Lần này lại tìm thêm seeder đi. Cho dù không thể chửi anh ta ngừng làm nhà thiết kế thì cũng phải chửi đến khi không còn ai mua thiết kế mới của công ty bọn họ mới thôi.”
“Vậy thì tăng số lượng seeder lần này lên gấp ba lần so với lần trước được không ạ?” Trợ lý bắt đầu ghi âm bằng điện thoại.
“Ừ.” Tiêu Dật nói, “Nhất định phải kêu bọn họ chửi nặng vào.”
“Vâng.” Sau khi đã ghi âm lại, trợ lý rời khỏi phòng nghỉ.
Danh tiếng, tài sản và sự nổi tiếng mà Tiêu Dật có được trong mấy năm nay khiến gã có chút lâng lâng, những nội dung tâng bốc gã lại thuận tiện bôi nhọ Tiêu Du, rất nhiều trong số đó đều có sự nhúng tay của gã. Mỗi lần đọc đi đọc lại những tin tức đó, sau khi đọc rất nhiều lần, gã sẽ thật sự cảm thấy Tiêu Du thua kém mình, và có chọn lọc quên rằng chính nhờ thiết kế của Tiêu Du mà mình mới có được danh lợi như bây giờ.
Bởi vì gã tự ám thị tâm lý chính mình, khiến mình thật sự cảm thấy rằng Tiêu Du kém hơn mình, cho nên khi nghe Đào Nguyện dùng hai chữ “kinh điển” làm chủ đề, phản ứng đầu tiên của gã chính là chế nhạo và khinh thường.
Đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ sát đất để nhìn ra bên ngoài, Tiêu Dật nghĩ, mình nhất định phải đứng đứng cao hơn và đi xa hơn trong giới thời trang. Kiếp này, người được gọi là nhà thiết kế thiên tài và được vô số người ngưỡng mộ sẽ là Tiêu Dật mình, không phải Tiêu Du. Kinh điển? Anh ta thật có dũng khí, dám dùng hai chữ này làm chủ đề, “kinh điển” thực sự đang nằm trong tay mình đây này.
Mãi nghĩ về hai chữ “kinh điển”, trái tim của Tiêu Dật bỗng ngừng đập, và sinh ra một linh cảm xấu không thể giải thích được. Loại linh cảm này khiến gã trong nháy mắt tỉnh táo lại rất nhiều, gã nhớ lại Tiêu Du kiếp trước không chỉ lạnh nhạt chưa từng yêu đương với ai, mà tâm trí cũng rất bình tĩnh, không dễ bị quấy nhiễu. Nhưng lần này, tự nhiên lại dùng hai chữ “kinh điển” hoàn toàn không phù hợp với tính cách và phong cách của hắn.
Không đâu, nhất định là mình đã nghĩ nhiều rồi, Tiêu Dật nhắm mắt lại tự an ủi mình, nếu ông trời đã cho mình cơ hội sống lại, vậy thì kiếp này mình chính là nhân vật chính, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với mình, cho dù có, mình cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Dật chuẩn bị trở lại sảnh tiệc giao lưu với các chủ biên, để bọn họ sẽ khen ngợi gã hoàn hảo hơn nữa.
Trong khi Tiêu Dật bên kia đang đi catwalk, Đào Nguyện bên này cũng sắp bắt đầu đi catwalk. Mặc dù nên này không có ngôi sao hay người nổi tiếng, cũng không có nhiều quý bà và quý cô, nhưng lại có khá nhiều phóng viên đến từ các cơ quan truyền thông.
Sở dĩ có nhiều phóng viên báo đài như vậy là vì trong giới thời trang, những tác phẩm thiết kế đẹp sẽ được giới truyền thông tung hô và săn đón. Mà những tác phẩm thiết kế kém sẽ bị giới truyền thông sử dụng để ném đá và chỉ trích, tuy cách đối đãi khác nhau như trời với đất, nhưng đều là nội dung tin tức và tư liệu sống.
Những người trong giới truyền thông nghĩ rằng Đào Nguyện chọn hôm nay để ra mắt là để mang lại cho họ sự tương phản mạnh mẽ hơn và có nhiều nội dung hơn để viết. Nếu một show diễn thời trang cao cấp còn kém hơn một buổi trình diễn thời trang, đến lúc đó bọn họ muốn chế nhạo kiểu gì cũng được.
Khi bước vào địa điểm, nhân viên phát thiệp giới thiệu cho bọn họ, nhìn chủ đề được viết trên đó thế mà lại là hai chữ “kinh điển”, bọn họ không khỏi bắt đầu cười nhạo.
“Dám dùng hai chữ “kinh điển” làm chủ đề, lá gan hơi bị lớn đó.”
“Tôi thấy không phải lá gan lớn đâu, mà mặt dày mới đúng. Có nhà thiết kế nào lại gọi thiết kế của mình là “kinh điển” không?”
“Sau khi tin tức được tung ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời mắng nhiếc trên mạng.”
“Đến tận bây giờ mà những lời chửi bới vẫn chưa chịu ngừng lại. Thật không hiểu nổi cậu ta nghĩ gì mà dám lấy hai chữ “kinh điển” làm chủ đề nữa.”
“Nghe nói Tiêu Du và Tiêu Dật là anh em cùng cha khác mẹ, sau khi Tiêu Dật thành danh thì Tiêu Du vẫn luôn kém cỏi hơn. Có khi nào là do bị kích thích quá nghiêm trọng nên quyết định đi con đường nổi tiếng nhờ tai tiếng không?”
“Nhà thiết kế chứ có phải ngôi sao đâu, làm gì có con đường nổi tiếng nhờ tai tiếng? Nếu tác phẩm thiết kế không đẹp sẽ không ai sẵn sàng bỏ tiền ra mua, một khi danh tiếng đã hoàn toàn xấu thì sao có chuyện hot được.”
“Vậy thì các người nói xem tại sao cậu ta lại có hành động kỳ quặc như thế này?”
“Có lẽ thành công của Tiêu Dật đã đả kích cậu ta quá nặng nề nên đầu óc cậu ta không bình thường.”
“Có thể lắm.”
Ở hậu trường, các người mẫu đang trang điểm và thay quần áo, nhân viên cũng đang tất bật phân bổ trang phục mà từng người mẫu sẽ thay sau ít phút nữa. Thứ tự thay trang phục không được nhầm lẫn, trang phục phải được bảo quản tốt, không bị vấy bẩn hoặc hư hỏng.
Buổi trình diễn này không chỉ có trang phục nữ mà còn có trang phục nam, vì vậy người mẫu nam và nữ sẽ bắt cặp với nhau lên sân khấu. Đây là một cách trình diễn phổ biến hiện nay, bởi vì ngày càng có nhiều nam giới quan tâm đến thời trang hơn, và cũng ngày càng có nhiều phụ nữ quan tâm đến trang phục nam hay nói đúng hơn là các người mẫu nam. Tuy nhiên, kiểu dáng trang phục của nam tương đối hạn chế nên số lượng trong mỗi show chắc chắn sẽ ít hơn trang phục nữ.
Nhóm người mẫu nữ đã thay xong trang phục, họ đang đứng trước gương và cẩn thận chạm vào trang phục trên người, mặc dù đã mặc một lần trong buổi tổng duyệt trước đó rồi, nhưng khi mặc lại họ vẫn cảm thấy kinh ngạc.
“Đây là lần đầu tiên tôi bước lên sàn diễn trong một bộ trang phục đẹp như vậy đó. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bộ trang phục này chứ không thấy mình đâu cả.”
“Tôi cũng vậy, tôi nằm mơ cũng không thể mơ được một chiếc váy đẹp như thế này. Loại vải này nhìn là biết cao cấp rồi, khẳng định rất đắt tiền, còn cả hình thêu trên đó nữa, thật sự tinh xảo quá đi mất.”
“Chúng ta có được xem là nhặt của hời không? Nếu các siêu mẫu kia biết rằng những trang phục này đẹp như vậy, nhất định sẽ rất hối hận.”
“Đó là do chúng ta may mắn. Bọn họ không có được may mắn này, có thể trách ai đây? Nói không chừng màn catwalk này sẽ khiến chúng ta nổi tiếng hơn rất nhiều đó.”
“Những bộ trang phục này chắc chắn sẽ siêu hot. Về việc chúng ta có thể nhân cơ hội này để nâng cao danh tiếng của mình hay không, còn tùy thuộc vào vận may của chúng ta có thể tốt hơn hay không nữa.”
“Thật hâm mộ những người được đảm nhiệm vị trí Vedette. Cơ hội nổi tiếng của họ chắc chắn sẽ tốt hơn chúng ta.”
“Ừ, nhưng ai biểu bọn họ ưu tú hơn về mọi mặt làm chi?”
“Tôi thực sự rất muốn mua tất cả những chiếc váy này. Đáng tiếc, cho dù có vay tiền để mua chúng thì tôi cũng nhất định không mua nổi.”
“Mỗi một bộ đều tuyệt đẹp luôn. Tôi thực sự không biết tại sao nhà thiết kế Tiêu Du lại im hơi lặng tiếng trong nhiều năm như vậy.”
“Sàn diễn sắp bắt đầu rồi! Mau lại đây đứng theo trình tự đi. Một lát nữa khi trở lại hậu trường thay trang phục, nhất định không được phạm lỗi! Bản thân phải nhớ kỹ trang phục mà mình phải thay, trình tự lên sân khấu cũng không được lộn xộn, và nhất định phải lên sân khấu theo trình tự như trong buổi tổng duyệt.”
Đạo diễn lớn tiếng chỉ dẫn, lặp đi lặp lại những điều đã nói rất nhiều lần trước khi họ lên sân khấu, để họ nhớ thật kỹ trong đầu. Một phút trên sân khấu bằng mười năm khổ luyện dưới sân khấu, nhưng dù có luyện tập dưới sân khấu chăm chỉ đến đâu, một khi mắc lỗi trên sân khấu thì tất cả những nỗ lực sẽ trở nên vô ích.
Trong những trường hợp bình thường, một buổi trình diễn sẽ chỉ có một phong cách hoặc một chủ đề. Nhưng nguyên chủ có nhiều thiết kế với những phong cách khác nhau, vì vậy Đào Nguyện đã trực tiếp sử dụng hai chữ “kinh điển” làm chủ đề để thể hiện tất cả các thiết kế kinh điển trong show diễn này.
Vì nhiều kiểu trang phục khác nhau nên cậu đã chọn một vài người mẫu nữ làm Vedette. Bố cục của bối cảnh cũng có thể được thay đổi dần dần, và để bố trí bối cảnh có thể thay đổi tự động, cậu đã tốn rất nhiều tiền và công sức.
Trước khi bắt đầu, những người đến xem đều đánh giá show diễn này khiến người ta cảm thấy rất thoải mái và mơ mộng, có thể thấy việc bố trí bối cảnh đã tốn rất nhiều công sức, đây hoàn toàn là bố trí bối cảnh của một show diễn đẳng cấp. Tuy nhiên, sau khi các người mẫu bước ra, họ không mấy lạc quan về việc liệu trang phục trên người các người mẫu có xứng đáng với cảnh tượng như vậy hay không. Một cảnh tốt như vậy, nếu không phải là một bộ trang phục rất có khí chất và tinh tế, thì cảnh đó không những không đóng vai trò phụ trợ, mà còn tạo thành một sự tương phản mạnh và dẫn đến hiệu ứng ngược lại.
Khi tiếng nhạc nhẹ nhàng và thoải mái vang lên, các người mẫu bắt đầu xuất hiện theo thứ tự của buổi tập.
Người mẫu đầu tiên bước đi nhẹ nhàng và duyên dáng, cô ấy diện một chiếc váy dài với phần sau dài hơn một chút và phần trước ngắn hơn một chút, giúp tôn lên những đường cong của cơ thể một cách hoàn hảo. Chất liệu vải cao cấp với nền màu tím nhạt, bên trên thêu màu gradient, kiểu dáng thanh lịch, phóng khoáng và tinh tế đến mức khiến người xem không thể rời mắt.
Màu Gradient được hiểu nôm na là sự pha trộn một phần của nhiều màu sắc với nhau, ở nơi giao màu tạo ra hiệu ứng mượt mà, chuyển tiếp và liên tục, thường là các dải màu khác nhau. (Unica)
Sau đó, mấy người mẫu lần lượt bước ra, tuy phong cách trang phục giống nhau và kiểu dáng khác nhau, nhưng mỗi một bộ đều đẹp đến nao lòng. Mãi đến khi người mẫu đầu tiên bước vào hậu trường, nhiếp ảnh gia mới nhớ ra phải chụp ảnh, vội vàng giơ camera lên chụp.
Thế nào là sự thưởng thức thị giác cao nhất, thế nào là đẹp đến rung động lòng người, và thế nào là tuyệt vời đến mức quên cả thở. Những người xem show diễn này đã có một trải nghiệm rất sâu sắc ngày hôm nay. Họ cảm thấy như thể mình đang ở trong một giấc mơ, nếu không phải là một giấc mơ, làm sao họ có thể xem được một show diễn thời trang như vậy? Bộ nào cũng đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải động lòng và xúc động.
Sau khi phong cách trang phục đầu tiên do nguyên chủ thiết kế được triển lãm xong, khung cảnh tự động thay đổi và dần dần biến thành cảnh vườn theo phong cách châu Âu. Phong cách trang phục thứ hai cũng khiến những người đó kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ chắc mình vẫn đang ở trong mộng mới có thể nhìn thấy những bộ trang phục đẹp như vậy.
Show diễn rất dài, thay đổi đến bảy tám cảnh tượng, nhưng người xem đã quên mất thời gian rồi, trừ bỏ trợn mắt theo dõi, sau đó bất giác khen ngợi trong lòng, thì bọn họ đã không còn phản ứng nào khác.
Đây là show diễn tuyệt vời và đáng kinh ngạc nhất mà họ được xem cho đến nay, và cũng là lần đầu tiên họ được xem nhiều phong cách trang phục khác nhau như thế trong cùng một buổi trình diễn. Hơn nữa, mỗi lần thay đổi phong cách, cho dù là bối cảnh hay các bộ trang phục đều được kết nối rất tốt và chúng không làm cho người xem cảm thấy đột ngột.
Sự kết hợp của mẫu nam và nữ cũng khiến người xem rất thoải mái, sự kết hợp này thật sự quá hoàn hảo.
Sau khi tất cả trang phục đều được triễn lãm, tấm màn sân khấu được mở ra, tất cả người mẫu đã đứng trên sân khấu, và Đào Nguyện đang đứng ở giữa phía trước.
Mặc dù không có nhiều người xem show diễn như Tiêu Dật bên kia, nhưng tiếng vỗ tay chắc chắn vang dội hơn bên kia, có người đã vỗ đến mức tay tê rần nhưng vẫn không thể diễn tả được sự phấn khích của mình. Bọn họ đã quên mất suy nghĩ trước khi đến rồi, trong lòng bây giờ chỉ còn lại một niềm kích động không nguôi mà thôi. Những tràng pháo tay không chỉ là lời khen ngợi dành cho cậu mà còn là lời cảm ơn đến cậu, họ thực sự biết ơn những trải nghiệm tuyệt vời mà cậu đã mang đến cho họ.
Bởi vì tiếng vỗ tay vẫn chưa chịu ngừng lại, Đào Nguyện chỉ có thể cúi đầu chào hết lần này đến lần khác để bày tỏ lòng biết ơn. Tại thời điểm này, cậu đang thay thế nguyên chủ nhận những tiếng vỗ tay này, và cũng đang thay hắn bày tỏ lòng biết ơn. Tất cả những lời khen ngợi và vinh quang của show diễn này đều chỉ thuộc về một mình nguyên chủ, không ai có thể lấy nó đi.
Và đối với những gì đã bị lấy đi trước đó, cậu cũng sẽ thay hắn trừng phạt kẻ đã lấy đi, cho kẻ đó biết rằng việc lấy đồ của người khác mà xem như đồ của mình thì phải gánh chịu hậu quả, và những hậu quả này nhất định sẽ khiến kẻ đó hối hận.
Đường Nạp Tu nhìn bóng lưng của Đào Nguyện không khỏi mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy nhiều thêm một cảm giác khác lạ đối với cậu. Những người xuất sắc trong lĩnh vực của mình luôn quyến rũ như vậy.
“Hoàn hảo! Quá hoàn hảo! Có thể tập trung triển lãm nhiều loại phong cách như vậy, thực sự quá tuyệt vời!”
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nhiều phong cách trang phục khác nhau được triển lãm trong cùng một show diễn đó. Rốt cuộc thì anh ấy đã làm được điều này như thế nào vậy?! Những bộ trang phục đó thật sự xứng đáng được gọi là “kinh điển”!”
“Cho nên Tiêu Du im hơi lặng tiếng nhiều như vậy là để đợi đến hôm nay bùng nổ sao? Những bộ trang phục đó, đừng nói là một hai năm, rất nhiều nhà thiết kế cả đời cũng không thể thiết kế ra được một trong những phong cách đó.”
“Tôi sẽ không bao giờ quên ngày này, đây chắc chắn là ngày chấn động nhất trong cuộc đời tôi!”
“Đúng rồi! Tôi muốn nhanh chóng trở về viết bình luận, nhất định phải đăng trước người khác mới được!”
“Làm sao bây giờ?! Tôi không biết nên miêu tả show diễn hôm nay như thế nào cả. Mỗi bộ trang phục nên có một trang miêu tả riêng biệt, tôi không thể gom tất cả các trang phục để đánh giá cùng nhau được!”
“Nếu một trang không đủ, vậy thì viết thêm mấy trang đi. Tôi tin chủ biên nhất định sẽ đồng ý và cho tôi viết show diễn hôm nay liên tục trong một tuần. Tôi phải về gấp, các người cứ từ từ rối rắm đi. Đừng có gọi cho tôi trong khoảng thời gian này!”
“Tôi cũng về đây, chắc chắn đêm nay phải thức khuya rồi, có thể ngày mai cũng phải thức khuya, rồi cả ngày mốt nữa……, liệu có khí nào tôi chết đột ngột không?”
Đào Nguyện nói với các người mẫu ở hậu đài: “Mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi, và tôi rất biết ơn mọi người vì đã bằng lòng đến phỏng vấn đi catwalk trong khi tất cả mọi người đều không coi trọng show diễn này.”
“Nên là bọn em cảm ơn anh mới đúng. Show diễn hôm nay quả thực là một bước lên trời đối với bọn em.”
“Đúng vậy, trong sự nghiệp của mình, bọn em thực sự rất may mắn khi có được một trải nghiệm khó quên như vậy.”
“Trong giới thời trang hiện nay, việc người mẫu mới muốn xuất đầu lộ diện đã khó lắm rồi, mà đối với những người mới không có xuất thân, hậu trường như bọn em thì càng khó như lên trời. Nhưng bọn em đều có ước mơ, trước khi vỡ mộng còn có thể gặp được chuyện này, cho dù một ngày nào đó giấc mộng tan vỡ, sau này ngẫm lại cũng sẽ không cảm thấy quá đáng tiếc.”
Đào Nguyện mỉm cười, nhìn bọn họ nói: “Trước đây tôi không quan tâm đến xuất thân của các người mẫu, sau này cũng sẽ không quan tâm. Chỉ cần mọi người có thể đáp ứng các tiêu chuẩn của tôi, sau này tôi vẫn sẽ chọn mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mong mọi người cũng phải tiếp tục cố gắng lên.”
Các người mẫu cười và vỗ tay, Đào Nguyện đã sắp xếp một bữa ăn thịnh soạn cho họ, để họ ăn uống no đủ rồi mới về.
Mặc dù show diễn hôm nay triển lãm tất cả các thiết kế kinh điển của kiếp trước của nguyên chủ, nhưng thời gian cho một show diễn còn rất hạn chế, vẫn còn rất nhiều thiết kế không thể triển lãm trong show diễn hôm nay. Đào Nguyện đã nhờ người chụp ảnh và quay một số đoạn video ngắn về sàn catwalk, và bây giờ chúng đã được đăng tải lên trang web chính thức của công ty.
Tất cả những thiết kế của nguyên chủ đều sẽ được ra mắt dưới tên của cậu, sẽ không để cho Tiêu Dật lấy đi trước một bước và trở thành đồ của gã