Edit: Min
Khi trở về nơi ở của mình vào buổi tối, Đường Nạp Tu đã tự tay nấu một bàn các món ăn như một cách để giúp cậu ăn mừng.
Đào Nguyện ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn những món ăn trông rất ngon mắt, trong lòng có một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Ở mấy kiếp trước, người yêu của cậu là người không bao giờ vào bếp, nhưng kiếp này lại có thể nấu được một bữa ăn ngon như thế.
Vậy kiếp này, cậu có thể giả bộ không giỏi nấu nướng rồi để hắn làm không? Cảm giác được phục vụ này thực sự rất tuyệt.
Đường Nạp Tu cũng ngồi xuống bàn và nói với Đào Nguyện: “Đây là bữa tiệc ăn mừng tôi làm cho anh, nếm thử xem có hợp khẩu vị của anh không?”
Đào Nguyện gắp một miếng thịt bò và nếm thử, mùi vị rất ngon, cậu gật đầu nói: “Ngon lắm, cậu còn trẻ mà tài nấu nướng lại giỏi như vậy. Hầu hết những người trẻ tuổi như cậu đều không biết nấu ăn.”
“Nếu anh muốn ăn thì cứ việc nói với tôi, tôi có thể làm cho anh bất cứ lúc nào.” Đường Nạp Tu mỉm cười nhìn cậu.
Nhịp tim của Đào Nguyện tăng nhanh vì nụ cười của hắn, cậu thầm trách mình không biết cố gắng, đã sống mấy kiếp rồi, hơn nữa còn là vợ chồng già, vậy mà vẫn dễ dàng bị hắn dụ dỗ như thế.
Đường Nạp Tu đứng dậy, đi lấy một chai rượu vang đỏ, sau đó rót nửa ly rượu vang đỏ vào mỗi hay ly rượu.
“Nào.” Đường Nạp Tu đưa một ly rượu cho Đào Nguyện. “Chúc mừng thì phải uống rượu chứ?”
“Tôi không thể uống rượu.” Đào Nguyện nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy ly rượu.
“Không sao, anh chỉ cần uống một ngụm thôi, còn lại cứ để tôi giải quyết.” Đường Nạp Tu nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và nói: “Anh một ngụm đã say cũng không sao, tôi có thể cung cấp cho anh dịch vụ đặc biệt.”
Đào Nguyện bị ánh mắt và giọng nói của hắn làm cho nhột nhạt, nhịn không được thầm mắng, con sói đuôi to cậu sao lại giỏi giả vờ và tán tỉnh như vậy chứ?
Đào Nguyện vừa ăn vừa uống hết ly rượu, sau đó thì cùng Đường Nạp Tu từ nhà ăn đi vào phòng tắm, lại từ phòng tắm dây dưa đến trên giường. Cuối cùng ở trên giường hưởng thụ dịch vụ đặc biệt của Đường Nạp Tu.
………………
Vào đêm sau khi buổi ra mắt kết thúc, các trang web của các phương tiện truyền thông thời trang lớn đã đề xuất các tiêu đề.
Tuy nhiên, tất cả các nội dung đề xuất đều là đoạn giới thiệu, bởi vì nội dung chính thức tạm thời vẫn chưa ra được, để giành giật số lượt xem nên bọn họ đành tung đoạn giới thiệu trước. Trong đoạn giới thiệu có đủ loại tính từ hoa mỹ và các câu khen ngợi, còn dùng những câu mãnh mẽ để nói với các cư dân mạng chú ý đến giới thời trang rằng đề xuất tiếp theo chắc chắn sẽ xứng đáng với sự mong đợi của họ.
Cư dân mạng đều tỏ ra hoang mang, thầm nghĩ chẳng lẽ là phòng làm việc Cẩm Mộng lần này bỏ vốn ra muốn mua chuộc các phương tiện truyền thông thời trang này để họ quảng bá giúp? Nếu đúng như vậy thì bọn họ đành phải chửi những phương tiện truyền thông này thôi, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, truyền thông mà chỉ biết lấy tiền làm việc thì nên để công chúng dạy cho một bài học.
Nhưng khi tiếp tục lướt xuống giao diện và nhìn thấy hình ảnh của những bộ trang phục trong đoạn giới thiệu, bọn họ đều bị thu hút và xem chúng một cách nghiêm túc.
Sau khi xem xong, bọn họ cảm thấy chỉ có nhiêu đây hình ảnh là không đủ, muốn xem thêm nhiều hình ảnh và video khác nữa, thế là bọn họ quên sạch sành sanh những lời muốn mắng chửi, biến thành những lời thúc giục điên cuồng, yêu cầu truyền thông nếu chưa viết xong văn bản thì hãy tung hình ảnh và video trước đi.
Sau đó bọn họ thấy có ai đó nói rằng trang web chính thức của Cẩm Mộng đã tung hình ảnh và video, bọn họ lập tức đóng các trang truyền thông và mở trang web chính thức của Cẩm Mộng lên xem.
Trang web chính thức của Cẩm Mộng có lượt xem tăng đột biến khiến nó gần như bị tê liệt và không thể mở được, rất may là Đào Nguyện đã chuẩn bị từ trước, cho kỹ thuật viên túc trực sẵn để sửa chữa ngay lập tức.
Mà những phương tiện truyền thông thời trang thật sự do Tiêu Dật mua chuộc, nhìn những bức ảnh và video do phóng viên được cử đi hai bên gửi về, bọn họ đều đau đầu.
Mặc dù những bộ trang phục do Tiêu Dật tung ra cũng rất đẹp, nhưng nếu Cẩm Mộng bên kia không tung ra những bộ trang phục đó thì những bộ trang phục này của gã thực sự rất đáng được khen ngợi và tán dương.
Cho dù bọn họ sẵn sàng trợn mắt nói dối, nhưng nếu mù đến mức này, cư dân mạng theo dõi giới thời trang chắc chắn sẽ nghĩ rằng bọn họ đã nhận tiền, vậy thì bọn họ sẽ bị chửi thậm tệ hơn, sau này cư dân mạng cũng sẽ không chú ý bọn họ nữa. Hiện nay, sự cạnh tranh trong lĩnh vực thời trang truyền thông rất khốc liệt, nếu không có sự chú ý thì ngày bọn họ phá sản sẽ không còn xa nữa.
“Chủ biên, phải làm sao đây? Nếu đăng lên theo như nội dung ban đầu đã viết, chắc chắn sẽ bị cư dân mạng mắng, nhưng nếu không đăng.........”
“Mặc dù thời trang là một thứ mà những người khác nhau sẽ có thẩm mỹ khác nhau, và những người khác nhau cũng sẽ thích những phong cách khác nhau. Nhưng Cẩm Mộng bên kia lại cho ra mắt nhiều phong cách trang phục cùng một lúc như vậy, và mỗi loại phong cách đều có thể được gọi là kinh điển. Chúng ta hoàn toàn không có cách nào để nói rằng người ta không tốt cả.”
“Hay là, chúng ta chỉ đăng về trang phục mà Vân Tiêu cho ra mắt lần này thôi, không đề cập đến trang phục của Cẩm Mộng có được không?”
“Nhưng sếp Triệu trước đó đã nhiều lần căn dặn là phải so sánh hai bên, ném đá Cẩm Mộng và Tiêu Du.”
“Thế ông nhìn mấy tấm ảnh trang phục này đi, nếu kêu tôi ném đá trang phục của Cẩm Mộng, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức không biết nên biên soạn nội dung như thế nào, hơn nữa cũng có chỗ nào để ném đá đâu.”
“Vậy phải làm sao đây? Không phải nói rằng sếp Triệu có thỏa thuận với Vân Tiêu bên kia hả?”
“Đừng nói lung tung, thoả thuận gì chứ, ông nói chuyện này ra làm gì?”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Chủ biên nói: “Đề xuất theo kế hoạch ban đầu chắc chắn là không được, tạm thời đừng đề xuất, để tôi đi bàn bạc với sếp Triệu.”
Tất cả các phương tiện truyền thông thời trang mà Tiêu Dật mua chuộc đều đang họp khẩn cấp, nội dung ban đầu đã viết xong rồi, chỉ cần thêm một số nội dung theo phong cách và đặc điểm của cả hai bên, sau đó đính kèm ảnh là có thể đăng tải. Cứ tưởng rằng việc này sẽ rất dễ dàng, đơn giản, kiếm được tiền và còn có thể tăng lượng chú ý, nhưng bây giờ lại trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay, lấy không được mà ném cũng không xong, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Tiêu Dật nhìn ảnh trên máy tính, sắc mặt đặc biệt xấu xí, bởi vì kích thích quá lớn, tay gã không tự chủ được run lên.
Tại sao lại như vậy?! Tiêu Dật nghĩ, những thiết kế trang phục này là tất cả trang phục kinh điển của Tiêu Du ở kiếp trước, một số chi tiết sau này được rất nhiều nhà thiết kế dùng để tham khảo. Những bộ trang phục này gã vốn định một năm sẽ cho ra mắt một phần. Tại sao Tiêu Du lại cho ra mắt tất cả trong một show diễn chứ? Lẽ nào anh ta cũng sống lại? Không thể nào! Không thể có chuyện cả hai người cùng sống lại được!
Những bộ trang phục này đều đã được cho ra mắt rồi, sau này mình phải làm sao đây? Tự mình thiết kế sao? Ngay khi ý tưởng này vừa nảy ra, nó lập tức bị gã bác bỏ. Đành sử dụng thiết kế của các nhà thiết kế khác vậy, nhưng kiếp trước gã chỉ tập trung nghiên cứu thiết kế trang phục của Tiêu Du thôi, không chú ý nhiều đến các nhà thiết kế khác, và cũng không có ấn tượng sâu với một số thiết kế trang phục kinh điển khác, cho dù nhớ được một số thì vẫn không đủ để sử dụng.
Làm sao bây giờ?! Mình rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Có phải Tiêu Du cũng sống lại không? Nếu như anh ta thật sự sống lại và biết mình sử dụng thiết kế của anh ta cho nên mới cho ra mắt tất cả trang phục, vậy thì việc tiếp theo anh ta sẽ làm chính là đối phó mình. Mình không thể ngồi chờ chết được, nhất định phải ra tay trước!
Tiêu Dật nắm mạnh lấy tóc của mình, bởi vì quá hoảng loạn nên gã đã chìm đắm trong thế giới nội tâm của mình, không thể cảm nhận được gì khác, thậm chí còn không cảm thấy đau khi tóc bị túm chặt.
Triệu Hân gõ cửa hồi lâu nhưng không ai phản hồi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, bà ta rõ ràng đã nhìn thấy gã đi vào phòng làm việc mà, chẳng lẽ là đi chỗ khác rồi?
Triệu Hân trực tiếp đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Dật đang ngồi sau bàn làm việc, hai tay nắm tóc chống trên bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tiểu Dật?” Triệu Hân gọi một tiếng nhưng không được đáp lại, bà ta cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thế đi vào và gọi lại: “Tiểu Dật, con bị sao vậy? Khó chịu hả?”
Tiêu Dật không phản ứng, bởi vì gã hoàn toàn không có nghe thấy.
Thấy gã đang run rẩy, Triệu Hân tưởng rằng gã bị bệnh, càng lo lắng hơn, đi tới lắc lắc vai gã, “Tiểu Dật, con sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ! Nói cho mẹ biết con khó chịu ở đâu đi.”
“A!” Tiêu Dật hoàn hồn, sợ tới mức hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
“Sao sắc mặt của con khó coi quá vậy nè?!” Triệu Hân cũng hoảng sợ trước sắc mặt khó coi của Tiêu Dật, ôm mặt gã nói: “Chúng ta đến bệnh viện đi! Con có thể đứng lên không? Để mẹ đi kêu người đỡ con lên xe…….”
“Mẹ!” Tiêu Dật nắm lấy tay Triệu Hân nói: “Không cần đâu, con không cần đến bệnh viện đâu. Con nghỉ ngơi một lát là ổn thôi, mẹ đi ra ngoài đi, đừng lo lắng cho con.”
“Như vậy sao được? Sắc mặt của con khó coi thế này mà người còn đang run nữa. Làm sao mẹ có thể không lo lắng được? Con đừng gắng gượng, đến bệnh viện kiểm tra để mẹ yên tâm được không?”
“Không phải vì con khó chịu trong người nên mới như vậy, con…….” Tiêu Dật không biết nên giải thích thế nào với bà ta rằng mình sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trong hiện tại và tương lai.
“Nếu không phải khó chịu trong người thì rốt cuộc con bị cái gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Triệu Hân vội vàng hỏi: “Nếu có chuyện gì, con hãy nói cho mẹ biết đi, cho dù mẹ không giải quyết được thì còn có ba và ông nội của con mà. Nói ra để mọi người cùng nhau giúp con nghĩ cách, nếu con cứ để trong lòng thì không bao giờ giải quyết được vấn đề.”
“Là vấn đề về thiết kế. Bọn họ không giúp được con đâu. Không ai có thể giúp con hết.” Tiêu Dật van xin nói: “Con cầu xin mẹ, mẹ hãy để con được ở một mình đi.”
“Vấn đề về thiết kế?” Triệu Hân nói: “Lần này thiết kế của con có vấn đề hả? Không phải buổi ra mắt rất thành công sao?”
“Không phải, không phải, không phải!” Tiêu Dật bực bội lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi! Đừng nói nữa, cũng đừng hỏi nữa, để con yên tĩnh một lát được không hả?!”
“Vậy, vậy mẹ ra ngoài trước. Nếu con muốn nói thì cứ nói, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết. Ba mẹ sẽ ở dưới lầu.” Triệu Hân vừa đi ra ngoài vừa lo lắng quay đầu lại nhìn gã, khi đi tới cửa, cuối cùng lại liếc nhìn gã lần nữa, mặc dù còn lo lắng nhưng vẫn từ từ đóng cửa lại rồi rời đi.
Đối với những phương tiện truyền thông thời trang nhận được lợi ích từ Tiêu Dật, nội dung đã được biên soạn xong không thể dùng, vì vậy bọn họ chỉ có thể thay đổi chiến lược, sửa kế hoạch một bên tung hô một bên ném đá ban đầu thành chỉ tung hô mà không ném đá. Bởi vì những thiết kế trang phục của Tiêu Du thật sự không có chỗ nào ném đá cả, cho nên nội dung đề xuất của bọn họ mới trở thành chỉ tung hô trang phục do Tiêu Dật ra mắt.
Nhưng theo cách này, số lượt xem trang của bọn họ trong một hoặc hai tuần liên tiếp đã giảm mạnh và tất cả đều bị xếp ở cuối. Bọn họ chỉ có thể hâm mộ mỗi ngày nhìn những phương tiện truyền thông có lượt xem tăng lên nhờ viết bài về các thiết kế trang phục của Tiêu Du, thậm chí số lượng người theo dõi cũng không ngừng tăng lên. Bọn họ chỉ có thể than dài thở ngắn cảm khái, lần này đúng là mất nhiều hơn được.
“Hôm nay lượt xem trang của chúng ta vẫn đứng thứ ba từ dưới lên. Đã hơn một tuần rồi, theo cái đà này thì phỏng chừng tuần sau vẫn là thứ hạng này.”
“Mặc dù chúng ta xếp thứ ba từ dưới lên về lượt xem trang, nhưng ít ra sự chú ý không giảm nhiều. Ông nhìn xếp hạng thứ mười và thứ chín từ dưới lên đi, bởi vì bọn họ chê thiết kế trang phục của Tiêu Du đó. Mặc dù chê rất mịt mờ, nhưng vẫn bị cư dân mạng chửi như chó vậy. Tuy lượt xem của bọn họ nhiều hơn chúng ta, nhưng lượng theo dõi lại giảm rất nghiêm trọng, chủ biên của bọn họ chắc sắp rớt nước mắt rồi.”
“Nói cũng đúng, chỉ cần chúng ta chịu đựng khoảng thời gian này, ít nhất sẽ lưu lại được lượng theo dõi, sau này vẫn còn có cơ hội cạnh tranh mấy hạng đầu.”
“Cạnh tranh mấy hạng đầu? Ông nhìn lượt xem của mấy nhà xếp hạng đầu đi, không chỉ vượt qua số lượt xem trang cả năm của chúng ta chỉ trong vài ngày, mà số lượng người theo dõi còn tăng gấp hai ba lần nữa. Chúng ta muốn cạnh tranh những vị trí đầu bảng ấy hả, e rằng trong thời gian ngắn là điều không thể nào.”
“Trang web của chúng ta trước đây hiếm khi rớt xuống top , nhưng bây giờ lại xếp thứ ba từ dưới lên. Hàng chục trang web đang đè đầu chúng ta. Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục, ngẫm lại thật đúng là chua xót.”
“Có điều Tiêu Du đúng là kỳ lạ thật. Khi mọi người đều cho rằng cậu ta hết thời, cậu ta lại chạm đáy rồi bắn ngược về bùng nổ. Lần ra mắt trang phục này của cậu ta chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử phát triển thời trang.”
“Trang web của chúng ta mấy năm nay ném đá cậu ta tàn nhẫn như vậy, sau này buổi ra mắt giới hạn và độc quyền của cậu ta chắc chắn sẽ không có phần của chúng ta. Đợi thời gian giới hạn trôi qua, chúng ta đăng lại của nhà khác, chắc là vẫn có lượt xem.”
“Bây giờ chỉ có thể hi vọng Tiêu Dật có thể tăng ngữ khí và bùng nổ một lần thôi, vậy thì chúng ta cũng có thể tăng chút lượng chú ý. Bằng không lượng chú ý không cao, lượt xem cũng sẽ không cao, mà lượt xem không cao thì sẽ không có quảng cáo và tài trợ. Nếu không có quảng cáo và tài trợ thì có khi còn không có lương chứ đừng nói đến tiền thưởng. Hơi ~, đúng là tuần hoàn ác tính mà.”
Sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.
“Nghe ông nói vậy làm tôi muốn từ chức rồi tìm công việc khác quá.”
“Mọi người đừng bi quan như thế. Tuy lần này Tiêu Du đột nhiên bùng nổ, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ? Lỡ như cậu ta lại không có tác phẩm thiết kế tốt trong mấy năm trời thì sao? Với lại, thiết kế lần này của Tiêu Dật cũng rất tốt mà, chẳng qua là bởi vì Tiêu Du bùng nổ quá mạnh mẽ nên mới tạo thành đối lập, nhưng cậu ta đâu thể lần nào cũng có thể thiết kế tốt như vậy đâu, đúng không nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, trang web của chúng ta và công ty Vân Tiêu đã có thỏa thuận hợp tác lâu dài. Mà mấy năm nay thiết kế của Tiêu Dật đều khá ổn, sau này chắc chắn cũng sẽ không tệ. Mọi người vực dậy tinh thần đi, đợi thêm một thời gian nữa chúng ta lại đăng một số thiết kế của Tiêu Dật, lượng chú ý và lượt xem chắc chắn sẽ tăng lên thôi.”
“Đúng đó, đâu khoa trương đến mức phải từ chức ngay lập tức chứ, bây giờ dễ tìm việc làm lắm à? Cho dù Tiêu Du đột nhiên bùng nổ rồi trở nên rất đỉnh, tôi nghĩ Tiêu Dật chắc chắn cũng sẽ không thua kém cậu ta. Dù thế nào đi nữa, ít nhất có thể ngang tài ngang sức.”
Những bộ trang phục do Tiêu Du thiết kế đã liên tục chiếm lĩnh top các tin tức thời trang, ít nhất sẽ kéo dài hai hoặc ba tuần. Mà giá trị và danh tiếng của những người mẫu đó cũng nước lên thì thuyền lên, hầu hết những gương mặt người mẫu đều được nhiều người nhớ mặt, đặc biệt là mấy người đảm nhiệm vị trí Vedette rất được chú ý.
Những người mẫu không tham gia thử kính của Cẩm Mộng đều rất buồn bực, với sự chú ý và mức độ nổi tiếng cao như vậy, bọn họ không chỉ lãng phí một cơ hội tốt mà còn tạo ra thêm một số đối thủ cạnh tranh.
Giám đốc bộ phận thiết kế Vân Tiêu và phó chủ tịch công ty lúc này đang đứng trong phòng làm việc của Tiêu Dật, vẻ mặt khá tức giận và nặng nề.
“Chủ tịch, trang phục mà chúng ta định đem đi dự thi lại xuất hiện trên trang web chính thức của Cẩm Mộng. Mặc dù chúng ta vẫn chưa điều tra được bọn họ đã ăn cắp thiết kế như thế nào, nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, tôi nghĩ chúng ta nên kiện bọn họ!”
“Đúng vậy, chủ tịch, chỉ cần chúng ta vạch trần chuyện bọn họ ăn cắp thiết kế, thanh danh của bọn họ sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”
Tiêu Dật dựa lưng vào ghế, vô cảm nói: “Kiện bọn họ? Vạch trần bọn họ? Tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì sẽ bị bọn họ cắn ngược lại.”
“……” Giám đốc và phó chủ tịch liếc nhìn nhau, bọn họ đúng là không có chứng cứ, thậm chí còn không điều tra được người ta ăn cắp thiết kế như thế nào nữa.
“Nhưng rõ ràng đó là thiết kế của chủ tịch ngài, chẳng lẽ cứ để bọn họ ăn cắp rồi sử dụng trắng trợn như vậy sao? Hơn nữa, cuộc thi của mùa giải cao cấp ngày càng đến gần. Nếu ngài không bắt tay vào chuẩn bị ngay bây giờ thì sẽ không kịp để tham gia cuộc thi.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng thu thập bằng chứng để chứng minh rằng họ đã ăn cắp những thiết kế đó. Đây là cơ hội tốt để đánh sập bọn họ hoàn toàn. Nếu bọn họ đã dám ăn cắp thiết kế thì nhất định phải gánh chịu hậu quả.”
“Đúng vậy, bọn họ quá vô liêm sỉ. Không tự thiết kế được liền đi ăn cắp thiết kế của người khác, còn quang minh chính đại cho ra mắt nữa, không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được! Khi tìm được bằng chứng, chúng ta phải để báo chí thổi phồng nó lên, cho cư dân mạng chửi bọn họ không có mặt mũi mà sống.”
“Ăn cắp thiết kế của người khác, bất kể làm trong ngành gì cũng nên bị hàng nghìn người tố giác và phải chịu trách nhiệm pháp lý! Bọn họ đúng là mặt dày mà, tưởng rằng chúng ta sẽ không nhận ra nếu lẫn lộn với cả đống trang phục khác hả?!”
“Được rồi!” Tiêu Dật chịu đựng cơn bực bội trong lòng, nói: “Đừng nói nữa, không có chứng cứ, hai người nói cái gì cũng vô nghĩa!”
“Vậy……, vậy trang phục để tham gia tuần lễ thời trang phải làm sao đây? Thời gian không còn nhiều, chủ tịch có thể đưa ra những thiết kế mới không?”
“Tôi sẽ nghĩ cách, hai người đi ra ngoài trước đi.” Tiêu Dật nhắm mắt lại nói.
Tiêu Dật trong lòng biết rất rõ rằng bọn họ sẽ không thể tìm được chứng cứ, tựa như việc gã dùng thiết kế Tiêu Du, Tiêu Du cũng không thể tìm được chứng cứ vậy. Bởi vì những thiết kế đó được vẽ không phải bằng cách ăn cắp bản vẽ thiết kế, mà là vẽ theo trí nhớ của mình. Hơn nữa, những thiết kế đó vốn là của Tiêu Du, chỉ có gã sử dụng chúng mới là ăn cắp, Tiêu Du sử dụng chúng thì không thể gọi là ăn cắp được.
Tiêu Dật không chắc liệu Tiêu Du có phải cũng sống lại hay không, hơn nữa mặc kệ hắn có sống lại hay không thì những thiết kế của hắn cũng không thể sử dụng được nữa.
Trên màn hình trên tường trong văn phòng của Tiêu Dật đang phát nội dung kênh tin tức thời trang, vừa mở mắt ra thì chợt nhìn thấy Đào Nguyện trên màn hình, gã hoảng sợ đến mức run lên tưởng rằng mình bị ảo giác. Sau khi bình tĩnh lại, mới thấy rõ thì ra là cậu đang nhận phỏng vấn.
Tiêu Dật lấy điều khiển từ xa trong ngăn kéo ra, vốn dĩ muốn tắt màn hình, nhưng do dự một lúc, lại không nhịn được bật âm thanh màn hình lên, muốn nghe xem cậu sẽ nói gì.
MC: “Điều mọi người tò mò nhất bây giờ là tại sao mấy năm nay anh không có tác phẩm thiết kế tốt nào rồi lại tung ra nhiều phong cách trang phục như vậy?”
“Về vấn đề này, Tiêu Dật - chủ tịch của Vân Tiêu là người biết rõ nhất. Các người đi phỏng vấn cậu ta đi, cậu ta sẽ cho các người biết câu trả lời.”
“Thế, thế à?” MC rất khó hiểu trong lòng, “Tại sao Tiêu Dật lại biết nguyên nhân chứ?”
“Bởi vì cậu ta cho nên mấy năm nay tôi mới không nghĩ ra được tác phẩm thiết kế tốt nào. Về phần tại sao là vì cậu ta, các người cũng có thể đi hỏi cậu ta, bởi vì cậu ta biết rất rõ lý do. Nhưng tôi nghĩ cậu ta sẽ không nói lý do cho các người biết đâu.”
Tiêu Dật nắm chặt tay, tự dặn lòng không được căng thẳng, cho dù anh ta cũng sống lại nhưng sẽ không bao giờ có thể trưng ra bằng chứng chứng minh trước đây mình đã sử dụng thiết kế của anh ta.
Thấy không thể hỏi được lý do của vấn đề này, MC chuyển thẳng sang câu hỏi tiếp theo: “Thế tại sao anh lại tung ra nhiều bộ trang phục cùng một lúc như vậy? Nếu một số bộ trang phục đó được sử dụng trong cuộc thi thì khả năng chiến thắng sẽ rất cao. Nhưng anh lại tung ra cùng một lúc như thế, không phải quá đáng tiếc sao?”
“Đúng là rất đáng tiếc, nhưng tôi hết cách rồi. Nếu tôi không tung ra hết những bộ trang phục đó thì sẽ bị người ta ăn cắp thiết kế và sử dụng chúng.”
“Ý anh là, có người đã ăn cắp thiết kế của anh sao?” MC nghĩ thầm, đây sẽ là một chủ đề rất hot cho mà xem.
“Tôi không có nói vậy nha.” Đào Nguyện cười nói: “Ý tôi là, sở dĩ tôi tung ra toàn bộ trang phục cùng một lúc như vậy là để phòng ngừa người khác ăn cắp thiết kế của tôi. Chú ý, là phòng ngừa người khác ăn cắp. Cô vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được một số người có thể vô liêm sỉ như thế nào.”
MC cảm thấy có lẽ mình gặp phải trở ngại trong sự nghiệp rồi, bởi vì cô giống như đã hiểu lời Đào Nguyện nói, lại giống như không hiểu, tóm lại là như lọt vào trong sương mù vậy.
MC ngượng ngùng nói rằng mình không hiểu, điều này sẽ khiến cô trông thật ngốc.