Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy là cậu đã chắc chắn rằng Dịch Thời thích cậu, nhưng tới khi Dịch Thời thật sự nói ra Hạ Chiêu vẫn cứ xúc động đậy quá chừng.
Không nghi ngờ gì, Dịch Thời là kiểu người “hành động” nhiều hơn “nói”. Cách biểu đạt của cậu ấy là cố gắng đối xử với cậu tốt nhất có thể, thay vì chỉ qua lời nói.
Được yêu là cả quá trình, nhưng cảm nhận mình được yêu sẽ đến ngay tức thời. Ngay cái lúc mình nhận ra, vô số những chi tiết nhỏ trước giờ chưa phát hiện cùng trải ra trước mắt. Những chi tiết nhỏ trong tình cảm bạn bè đúng mực và vụn vặt, kiên nhẫn chiều chuộng trong âm thầm trở nên rõ ràng hơn.
Nếu là ai đó nói thích cậu thì có khi Hạ Chiêu còn nghi. Nhưng Dịch Thời nói thế, Hạ Chiêu cảm thấy Dịch Thời thật sự thích cậu.
Dịch Thời với ai cũng lạnh nhạt như đi trên lối đi của riêng mình vậy. Đến cảnh vật chung quanh còn không mấy hứng thú.
Dịch Thời với cậu lại khác, không hề giống với bất cứ ai.
“Tớ muốn ôm cậu.” Hạ Chiêu ngẩng đầu.
Lần này Dịch Thời không đợi thêm nữa. Hạ Chiêu vừa dứt lời, cậu đã chủ động ôm Hạ Chiêu vào lòng.
Hạ Chiêu đặt cằm trên vai Dịch Thời. Lần đầu tiên cậu được ngửi mùi hương trên cơ thể Dịch Thời gần đến thế, một mùi hương rất riêng, rất dễ chịu. Tựa hương của rừng rậm sâu thẳm, tựa hương nắng ấm của mùa tuyết rơi. Đó là mùi hương sạch sẽ và tươi mát của người mà cậu thích.
Không biết có phải do say thật hay sao mà Hạ Chiêu cọ cọ xương đòn Dịch Thời xong thì hơi chóng mặt. Sau đó mình nói cái gì cũng chả nhớ lắm, mà chắc cũng chỉ nói mấy thứ linh ta linh tinh thôi. Cậu chỉ nhớ là mình cứ dựa dựa cọ cà cọ cọ Dịch Thời như bị bỏ bùa ấy, chẳng muốn rời khỏi cậu ấy tí nào.
Dịch Thời như có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn để cậu dựa. Được Dịch Thời chiều theo mang chút dịu dàng, não bộ vừa tỉnh lại lơ mơ.
Cuối cùng Dịch Thời phải nói mai còn đi học và ép cậu ấy về ngủ. Hạ Chiêu không vui, Dịch Thời hôn lên mắt cậu ấy một cái kèm “Ngoan nào” mới chịu.
Hạ Chiêu yên lòng và đánh một giấc ngon lành. Hôm sau cửa phòng gõ mãi một hồi cậu mới lười biếng ngồi dậy.
Vừa mở cửa thì Dịch Thời đã thay quần áo đứng đó.
Ngay khi bốn mắt nhìn nhau với Dịch Thời, trí nhớ Hạ Chiêu ùa về ngay tức khắc. Cơn xấu hổ bỏ nhà đi cả đêm cũng quay trở về chỗ nó luôn.
“BANG!” Hạ Chiêu đóng cửa phòng lại và ngồi bệt trên đất, thấy tai nóng bừng thì nhanh chóng che lại.
Thánh thần ông địa ơi… Tối hôm qua…
Hôn, tỏ tình, ôm.
Cậu không dám nhớ lại nữa.
Dịch Thời mở khóa cửa phòng, nhìn cậu từ trên cao. Cậu ấy gõ cửa một cái nhắc:
“Cậu còn phút ngồi đó.”
Hạ Chiêu nghe vậy thì đứng dậy, đẩy cậu ấy qua bên rồi vọt vào buồng tắm.
Đợi Hạ Chiêu rửa ráy xong xuôi, thay đồng phục đi ra, Dịch Thời nói:
“Đi thôi, đi ăn sáng.”
“Chẳng phải cậu toàn lỡ giấc ngủ để mà dậy từ sớm mua bữa sáng về ăn sao?” Hạ Chiêu thu dọn cặp sách.
“Hôm nay dậy trễ.” Dịch Thời nói.
Dịch Thời nói nghe rất bình tĩnh, Hạ Chiêu nghe vào lại nóng tai.
Dịch Thời dậy trễ, tại ai đây? Đứa nào tối hôm qua không cho người ta ngủ?
Hạ Chiêu đeo cặp một bên quai quay đầu lại nhìn Dịch Thời, muốn rớt nước mắt nhẹ:
“Cậu chỉ tớ làm sao để bình tĩnh được giống cậu với?”
Cả buổi, Dịch Thời mới thở dài nhẹ nhõm:
“Tôi không có bình tĩnh.”
Nếu bình tĩnh thì đã không lăn lộn cả đêm vẫn không ngủ được hay sáng sớm hôm sau ra gõ cửa lâu đến vậy mà không đẩy cửa bước vào rồi.
“Tôi ngỡ là cậu sẽ chọn cách bỏ ngang.” Dịch Thời bỗng nói.
Dù có bỏ ngang thật hay không, ngủ dậy là cố gắng không nhắc lại chuyện tối hôm qua nữa, vờ như chưa từng có gì xảy ra. Này rất giống như chuyện Hạ Chiêu sẽ làm.
“Sao mà bỏ ngang được, tớ cũng có say đâu. Vả lại, ” Hạ Chiêu cười tít – “Không phải tớ tỏ tình thành công rồi đó sao? Sao lại phải bỏ ngang chứ?”
Đúng là có chút là lạ lẫn ngại ngùng đấy, nhưng sao có thể bỏ ngang được? Nhắc lại chuyện tối qua cậu còn nhớ rõ mồn một đây.
Dịch Thời nhìn cậu ấy, đưa tay vỗ ra sau gáy:
“Đi thôi, không kịp ăn sáng đấy.”
Hai người họ ăn sáng tại quán mì gần đó, Hạ Chiêu cầm sữa đậu nành ấm áp uống từng ngụm.
Cái cảm giác ngượng nghịu ấy lại dâng lên. Cậu nhìn về phía Dịch Thời đối diện, đáy lòng dâng lên chút ngọt ngào.
Cậu thích Dịch Thời, Dịch Thời cũng thích cậu.
Chịp.
Bạn cùng bàn của cậu lại biến thành bạn trai.
Thế này chắc là đã xác định quan hệ rồi nhỉ?
Bạn trai… Nghĩ đến ba chữ này là tai Hạ Chiêu lại nóng nóng, vội uống một ngụm sữa đậu nành bình tĩnh lại một chút.
Tiết đầu tiên sáng thứ Hai là tiết Lý. Giáo viên Lý dễ tính ít xét nét, Hạ Chiêu gục xuống bàn gác cằm lên sách giáo khoa nhìn chằm chằm lên bảng. Cả buổi sau, cậu lặng lẽ lấy điện thoại.
“Tụi mình có tính là yêu sớm không nhỉ?” Hạ Chiêu nhắn tin cho Dịch Thời.
Dịch Thời đang làm bài thì cảm giác điện thoại trong túi quần đồng phục mình rung rung. Cậu nhìn sang Hạ Chiêu một cái, lấy điện thoại trong túi ra.
“Trong lớp mà cậu nghĩ gì trong đầu không thế?” Dịch Thời chưa phản hồi mà hỏi thẳng.
Hạ Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Tuy rằng Dịch Thời nói nghe đều đều với tí ti chê bôi, khóe môi ngang ngang khẽ nhếch.
Hạ Chiêu làm khẩu hình “cậu đó” trong im lặng, cúi đầu nhắn cho cậu ấy cái tin:
Sau đó vừa lòng nhìn cái tay viết lia lịa của Dịch Thời ngừng lại, đặt bút xuống không vì cái gì.
Qua một lúc, Hạ Chiêu nhận được tin nhắn từ Dịch Thời:
Ban đầu Hạ Chiêu chỉ tính ghẹo Dịch Thời tí thôi, nhưng gửi đi rồi đọc lại tin nhắn mình gửi mà tim đập nhanh luôn.
Cậu cầm sách bài tập lên phẩy phẩy không vì cái gì cả. Rồi không kìm được nhìn sang Dịch Thời một cái. Dịch Thời đang cúi đầu, tay gõ chữ như bay.
Dăm giây sau, Hạ Chiêu nhận được phản hồi.
Chỉ có hai câu đơn giản vậy thôi, Hạ Chiêu lại không nhịn cười được.
Bàn tay Dịch Thời vuốt vuốt màn hình, gõ một từ “Ừ”.
Hôm đó vô cùng sóng êm biển lặng, yên bình đến mức thậm chí Hạ Chiêu còn cho rằng chỉ có cậu biết hôm nay là sinh nhật Dịch Thời thôi.
Nhưng khi cậu đến lớp cho giờ truy bài tối thì đã thấy trên bàn Dịch Thời để đầy quà cáp xinh xinh rồi.
Hạ Chiêu nhướn mày với Dịch Thời ôm tâm trạng vi diệu.
“Ủa anh Dịch hôm nay sinh nhật cậu à? Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật! Mấy cô bạn này sao biết được vậy ta? Anh này, cậu có biết hôm nay là sinh nhật anh Dịch không?” Khương Lâm nghiêng đầu sang bên kia hỏi.
“Không biết.” Hạ Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống.
“Tui cũng đoán là cậu không biết. Cậu mà biết là đã nói cho tụi này rồi. Anh Dịch hay tối đi ăn chung một bữa đi, đi ăn mừng.” Khương Lâm còn bảo.
“Để hôm khác đi, tôi mời các cậu một bữa, ” Dịch Thời bỏ quà cáp trên bàn xuống đất – “Tối nay bận.”
“Chậc chậc chậc, đừng bảo là có hẹn với giai nhân đó nhé?” Hà Sùng Sơn cười đi tới – “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Dịch Thời nói.
Từ sau trận đấu bóng Hà Sùng Sơn khá thân với Dịch Thời. Và có thể là người thân quen với Dịch Thời nhất lớp sau Hạ Chiêu, ít nhiều cũng biết chút chút về cậu ấy.
Cậu nhìn Dịch Thời một lượt từ trên xuống, vừa cười vừa bảo:
“Có hẹn với người đẹp thật à?”
“Dưới đất quá trời tấm lòng giai nhân đây nè.” Hạ Chiêu hếch hàm nói một cách trêu ghẹo. Người khác nghe thì không có gì kỳ lạ cả, cậu hay thích đùa trêu mọi người mà. Nhưng Dịch Thời lại khựng người lại, nhìn sang cậu.
“Các giai nhân phải tan nát con tim thôi, anh Dịch có chí lớn sao có thể để tình yêu tình báo của họ làm chậm trễ được chứ?” Khương Lâm nói – “Nhìn anh Dịch là đã thấy khí chất “bất động như núi” rồi.”
“Ừm.” Dịch Thời đáp một tiếng như chẳng hề gì, và đưa mắt nhìn Hạ Chiêu.
Nghiêm túc mà nói thì Hạ Chiêu không hẳn là ghen dưng mà tâm trạng đúng là khá ngộ nghĩnh. Cơ mà Dịch Thời nhìn sang như vậy thì chút bức rức đều tan thành mây khói cả.
Cậu bắt đầu cười, cười trêu:
“Tớ cũng thấy chắc tối anh Dịch có hẹn với giai nhân thiệt đó.”
Dịch Thời:
“…”
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT ANH DỊCH.” La Hạo vừa vào cửa đã gào.
Đám quà cáp trên chỗ Dịch Thời quá ư là nổi bật, gần như tất cả giáo viên học sinh ai cũng biết hôm nay là sinh nhật cậu hết và gửi lời chúc đến cậu.
Hạ Chiêu có hôm không đi tán dóc hay lo ra trong giờ truy bài. Cậu làm xong hết các bài tập trước khi hết tiết, mắt nhìn đó đây rồi nhìn về phía mấy món quà của Dịch Thời:
“Cậu không mở quà à?”
Dịch Thời:
“Cậu mở đi.”
Thế là, Hạ Chiêu bắt đầu mở quà roàn roạt giúp Dịch Thời một cách tự nhiên. Còn chu đáo lấy mấy món quà lẫn thư được gói bên trong, gom thành một xấp rồi đẩy tới trước mặt Dịch Thời.
Dịch Thời bỏ luôn xấp thư này vào ngăn bàn.
“Sao không đọc thử coi sao? Đừng chà đạp tấm lòng của người khác chứ.” Hạ Chiêu nói.
“Có đọc cũng chẳng biết là ai.” Dịch Thời không ngẩng lên.
Nói có lý đấy chứ.
“Tuyệt tình quá à.” Hạ Chiêu nói ra chiều tiếc lắm.
Dịch Thời lặng lẽ nhìn về phía cậu ấy rồi dời đi ngay:
“Cậu muốn đọc à?”
“Muốn chứ, dưng mà người ta đưa cho cậu mà. Sao tớ lại đi dòm lén tấm chân tình của người được?” Hạ Chiêu nói – “Hay là cậu đọc thử tí tí thôi, rồi gửi lời cảm ơn cho người ta và nhắn nhủ cố gắng học hành phấn đấu vươn lên mỗi ngày nè?”
Thực chất thì Hạ Chiêu thấy hứng thú với thư tình người ta viết cho Dịch Thời hơn là cho mình nhiều kìa. Nhưng cậu không thể bất lịch sự như thế được.
“Bình thường cậu luôn như thế à?” Dịch Thời hỏi.
“Tớ sao cơ?” Hạ Chiêu chớp mắt, hạ giọng – “Oan quá đi, giáo viên học sinh trường mình ai cũng biết tớ là học sinh ngoan không bao giờ yêu sớm mà.”
Cuối cùng thì Dịch Thời mới ngước mắt lên và nhìn thoáng qua Hạ Chiêu:
“Không yêu sớm?”
Tối vừa tỏ tình với người ta, mà trưa nay còn hỏi “Tụi mình có coi như là yêu sớm hông”, Hạ Chiêu đáp như tỉnh rụi:
“Ừa, không yêu sớm.”
Nói rồi tiến lại gần vô cùng, nói nhỏ thật nhỏ chỉ có Dịch Thời nghe thấy:
“Nhưng mà cậu yêu sớm cậu là học sinh hư nhé. Tớ không lên chung thuyền với cậu đâu.”
Dịch Thời dù bị oan nhưng vẫn bật tiếng cười khẽ một hơi, như nhẹ vô cùng mà từ cuống họng phát ra một tiếng cười nhẹ, vừa như cười chê, vừa như rất vui.
Hạ Chiêu lại thì thầm:
“Tối hôm qua tớ quên đưa cả quà luôn.”
Cậu chuẩn bị phần quà; một là nếu như tỏ tình thành công, còn lại là nếu thất bại. Nhưng bầu không khí tối hôm qua khiến cậu lâng lâng đến mức quên tặng quà luôn.
“Quà?”
“Cậu nghĩ tớ mà không chuẩn bị quà à?” Hạ Chiêu hỏi ngược lại.
Có sinh nhật bạn bè bình thường thì Hạ Chiêu cũng sẽ chuẩn bị món quà nho nhỏ cả, cậu lúc nào chẳng thế.
“Hay là, ” Hạ Chiêu híp mắt, đuôi mày cũng cong cong – “Cậu tưởng tớ lấy thân tặng cậu à?”
Nét mặt Dịch Thời lập tức trở nên hơi vi diệu, hồi lâu mới thấp giọng nhắc:
“Cậu làm bánh gato.”
“Cái đó không tính, cậu không thích ăn bánh ngọt mà.” Hạ Chiêu nói – “Chẳng qua tớ thấy sinh nhật thì không thể thiếu bánh kem được.”
Sau vài giây im lặng, Dịch Thời:
“Là bánh kem ngon nhất tôi từng được ăn.”
Từ bé đến giờ Dịch Thời cũng ít khi được tổ chức sinh nhật. Bố mẹ cậu sống khác thành thị và còn rất bận nữa. Lâu lâu nhớ ra thì còn đặt cái bánh kem bự gửi sang, mà đã quên là quên luôn; bao giờ nhớ ra thì tặng bù món quà. Nói chung, sinh nhật mà, năm nào chẳng có, không phải chuyện gì quá quan trọng.
Sinh nhật thứ của cậu là lần đầu tiên có ai đó hẹn giờ chúc mừng, cũng như lần đầu tiên có ai đó tự tay làm bánh sinh nhật cho và cứ như là sinh nhật cậu là ngày quan trọng đáng để chúc mừng vậy.
Cậu chàng làm bánh không phản bác mà ghé sát bên tai cậu thầm thì nói nhỏ:
“Đừng có nói “nhất” dễ dàng như thế chứ. Năm sau chắc chắn tớ làm bánh kem còn ngon hơn nữa cơ.”