Mấy hôm này cứ toàn là ban ngày thì trời còn đẹp, tới chiều chiều là bắt đầu mưa không thôi.
Sau tiết truy bài tối, Hạ Chiêu lấy cây dù treo cạnh bàn lên như hô biến:
“Mưa cũng không sao, tớ cho cậu mượn dù để còn đi hẹn hò với người đẹp thật tốt đẹp nữa chứ.”
Dịch Thời chỉ nhìn cậu không tỏ vẻ gì.
La Hạo hơi thắc mắc:
“Chiêu Nhi, thế thì sao cậu về?”
“Tớ ra tới cổng với Dịch Thời rồi bắt xe về.” Hạ Chiêu hơi chột dạ.
La Hạo:
“Vậy hay tớ đi với cậu ra cổng trường rồi nhờ mẹ tớ đi thêm quãng nữa chở về cho. Nhà cậu cũng gần mà.”
“A, không cần đâu, không cần.” Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời nghiêng mặt nhếch nhếch khóe môi.
“Cậu còn sợ gì mẹ tớ nữa chứ?” La Hạo có hơi chẳng hiểu gì.
“Anh à đi nhờ tui cũng được nè. Nhà tụi mình ngay đối diện nhau luôn.” Khương Lâm cười toe nói.
Cuối cùng thì Hạ Chiêu cũng coi như biết cái gì gọi là vạ mồm. Trong khi cậu đang cố nghĩ thật nhanh bịa cái cớ nào đó hạp lý thì Dịch Thời lên tiếng:
“Tôi về với cậu ấy.”
“Anh Dịch chẳng phải cậu…”
Khương Lâm chưa kịp nói từ “Hẹn hò” thì đã bị Dịch Thời cắt ngang:
“Cậu ấy nói linh tinh cậu cũng tin?”
“Nhưng cậu bận việc mà?” Khương Lâm tự hỏi tự đáp luôn – “À, cậu bận chuyện nhà.”
Xuống lầu và mọi người cũng bung dù ra chia nhau đi, Hạ Chiêu mới nhăn:
“Cậu chỉ biết cười lén cười nhạo tớ thôi.”
Dịch Thời:
“Không.”
“Còn không nhận nữa à. Thế sao cậu cười? Tớ thấy hết nhé.” Hạ Chiêu nói.
“Hẹn hò với giai nhân mà không được cười?” Dịch Thời hỏi.
Hạ Chiêu tự chọc mình “giai nhân” thì chẳng thấy gì, nhưng Dịch Thời nói ra từ đó thì lại khác.
Không hiểu sao thấy xấu hổ quá chừng.
Hạ Chiêu đưa tay che miệng Dịch Thời. Dịch Thời toan hơi lùi ra sau thì nhận ra nếu làm vậy thì Hạ Chiêu sẽ bị ướt nên chỉ nhắc miệng:
“Thôi nào.”
Cậu ấy không nói thì thôi, cậu ấy vừa nói cái là Hạ Chiêu lập tức nhớ lại tối hôm qua cậu ấy cũng nói giống vậy, còn hôn lên mi mắt cậu nữa.
Ký ức khó lắm mới dằn được giờ lại nhớ tiếp.
Hạ Chiêu cảm thấy nóng lần nữa.
Song song đó, cái cảm giác phấn khích và sung sướng cũng đến theo. Mấy ngày trước thôi cậu còn lo lắng rối bời, giờ thì chỉ có hạnh phúc là nhiều thôi.
Cậu từng không thể hiểu được tại sao mấy người rơi vào lưới tình cứ phải dính nhau mới chịu. Nhưng giờ cậu đã biết rằng ở bên nhau thôi đã rất là vui một niềm vui thuần khiết rồi. Có đi trên con đường đến trường đã đi suốt bận, mưa đêm thì ẩm lại còn lạnh, nhưng vẫn hy vọng con đường đến trường có thể dài mãi thôi, cứ đi và đi hoài.
Ma xui quỷ khiến, Hạ Chiêu nhìn lướt xuống môi Dịch Thời. Rõ ràng là trông lạnh lùng nhưng cũng có vẻ vừa ấm vừa mềm nữa.
Chết mất thôi.
“Trong trường không được.” Dịch Thời nói.
“Cái gì không được?” Hạ Chiêu chưa phản ứng kịp.
“Cái gì cũng không.” Dịch Thời nói thật nhẹ thật chậm. Ánh mắt lướt từ mắt tới môi Hạ Chiêu, rồi dừng lại nơi môi cậu ấy chừng vài giây rồi dời mắt.
Đờ… Mờ…
Ám chỉ hơi bị rõ luôn.
Hạ Chiêu đỏ bừng mặt, không khỏi đánh cho:
“Bớt đi, tớ có nghĩ tới mức đó đâu! Cuối cùng hôm nay tớ cũng biết cái kiểu của Dịch Thời cậu là như nào rồi!”
“Như nào?” Dịch Thời không né mà để cậu đánh hai phát trong khi bình tĩnh hỏi như thường.
“Mặt sưng sỉa ác, phường lưu manh già!” Hạ Chiêu mắng nhỏ.
Dịch Thời được dịp mỉm cười:
“Tôi lưu manh hay là cậu?”
“Tất nhiên là cậu rồi!” Hạ Chiêu nhấn mạnh – “Tớ còn chẳng nghĩ luôn!”
Nói rồi từ tận đáy lòng lại tự gõ nhẹ cho, có khi không cậu cũng có nghĩ tới đó chứ.
“Thật không?” Dịch Thời hỏi.
Tất nhiên là xạo.
Qua hồi lâu, Hạ Chiêu hỏi:
“Lúc nào thì được?”
“Lúc không có người.” Dịch Thời đáp.
“Ồ.” Qua vài giây, Hạ Chiêu mới rầu rĩ đáp một tiếng. Tâm trạng đi xuống hoặc có hoặc không.
Rạp chiếu phim gần đây nhất chỉ cách trường trạm, có cái tuyến xe buýt ấy không phải tuyến đi ngang qua trường mà phải đi m về phía ben trái cơ.
Không như trạm xe buýt trước trường, trạm này khá là hẻo lánh và chỉ có lác đác người đứng đợi thôi.
Mưa vẫn rơi rỉ rả, mưa rơi trên dù vang lên lộp độp. Ánh đèn đường sáng mờ xiên qua cơn mưa soi sáng hạt mưa. Chúng tựa như những dải liên tục rơi xuống nền đất hóa thành những vũng nước uốn lượn.
Đứng đợi xe buýt một hồi, Dịch Thời nhìn thoáng qua Hạ Chiêu, cái tay cầm dù kéo nhẹ. Bề mặt cong của cây dù như cái mũ nấm trên đầu của hai đứa, ngăn đi màn mưa, chặn lại tầm mắt tọc mạch của người khác. Cậu đưa tay lên nâng hai bên má của Hạ Chiêu trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên môi cậu ấy.
Dịch Thời không nán lâu, chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi Hạ Chiêu, rất nhanh đã dời khỏi.
Nhưng Hạ Chiêu vẫn ngưng thở vì nụ hôn ấy. Cậu mở to mắt một cách chậm rãi như phim slow-motion vậy.
Nơi này không đủ yên tĩnh, cách đó không xa có hai bạn nữ tán chuyện với nhau cũng đang đợi cùng chuyến xe buýt với họ. Có những chiếc xe liên tục chạy qua, có cả những người đạp nước ra đây trú mưa nữa. Và nơi này còn không đủ kín đáo, trạm xe buýt không có mui che với đèn đường ngay trên đầu. Ánh sáng tuy mờ mờ nhưng vẫn đủ thấy rõ nhất cử nhất động của mọi người.
“Này là khi không có người à?” Hạ Chiêu hồi thần, sờ môi và hơi ngước lên hỏi cậu ấy.
“Không phải.” Dịch Thời đưa cây dù lên lại và đáp thật nhanh.
“Vậy cậu còn…” Hạ Chiêu không nói nốt.
“Xin lỗi.” Dịch Thời nói – “Không kìm được.”
“Sao phải xin lỗi? Tớ cũng thích lắm.” Hạ Chiêu đưa lưỡi ra một chút rồi liếm môi dưới.
Chỉ là hành động trong vô thức nhưng Dịch Thời vẫn dời mắt.
Yên lặng một lúc, Dịch Thời trông ngang qua khóe mắt lướt xuống gương mặt Hạ Chiêu. Cậu toan lên tiếng thì Hạ Chiêu đã mắt sáng rỡ:
“Xe buýt tới rồi kìa! Mau mau mau!”
Phim này là phim thể loại trinh thám giật gân, sau khi tan học không có nhiều phim chiếu. Ban đầu Hạ Chiêu tính chọn phim hài kịch, nhưng mắt không tự chủ dán lên poster phim hơi hướm kinh dị này.
Cậu nhớ mình từng đọc đâu đó, rằng: bầu không khí phim kinh dị giúp các cặp đôi đi xem phim thân mật hơn.
Chính vì vậy, cậu quyết định chọn bộ phim trinh thám hơi kinh dị này.
Có rất ít người trong rạp chiếu phim, tính cả Hạ Chiêu và Dịch Thời thì chỉ có người tách nhau trong rạp phim lớn.
Sau phần quảng cáo, phòng chiếu phim tối đi toàn là màu đen. Hạ Chiêu thấp giọng hỏi:
“Cậu sợ không?”
Ngừng lại đôi giây, cậu nghe Dịch Thời nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh:
“Sợ.”
Hạ Chiêu không khỏi cười một chút, mò mẫm trong tối nắm tay Dịch Thời:
“Đừng sợ.”
Bàn tay Dịch Thời vừa dài vừa thon, nhìn thì xương mà sờ vào cũng thế, lòng bàn tay cậu ấy lớn nhưng không dày, không mềm mại và còn hơi thô nữa. Nắm được không lâu, Dịch Thời nắm ngược lại tay Hạ Chiêu, không cho cậu bóp bóp nắn nắn tay mình nữa.
Hạ Chiêu chưa chịu thôi vẫn thử nhúc nhích giật tay ra lần nữa. Nhưng Dịch Thời vẫn nắm thật chặt không buông.
“Nè, ” Hạ Chiêu tiến lại gần Dịch Thời, thầm thì phàn nàn, “nè!”
Dịch Thời thả tay cậu ra. Nhưng chẳng được bao lâu Hạ Chiêu mới được thả ra lại giở trò cũ lấy tay chọt chọt lòng bàn tay cậu ấy.
Qua ánh sáng màn hình chiếu, Hạ Chiêu thấy Dịch Thời mặt chẳng có biểu cảm gì nhìn cậu. Gần như cùng lúc, Dịch Thời luồn tay mình qua những kẽ ngón tay của cậu, mười ngón đan nhau thật chặt.
Hành động giản đơn nhưng như có tất cả, có quấn quýt, có rung động, có thân mật,… Hạ Chiêu có một sự ngứa ngáy như chân không chấm đất ấy, cậu thích những hành động thân mật như vậy.
Hạ Chiêu không nhúc nhích nữa, và cứ nắm tay với Dịch Thời mãi như vậy.
Từ trước tới nay Hạ Chiêu chưa từng có mong muốn thiết lập mối quan hệ đặc biệt với bất cứ ai hay mong chờ một mối quan hệ nào đó cả. Không phải là cậu không nghĩ đến, mà là cậu không mong đợi gì lắm thôi.
Cậu không thích cô đơn, nhưng cậu hiểu rằng nỗi cô đơn là cái mà tất cả mọi người đều phải đối mặt trong cuộc sống. Sao có thể trông mong người khác hiểu mình trong khi mình còn chưa hiểu đến chính bản thân mình cơ chứ? Thi thoảng cậu còn nghi ngờ và tự hỏi về một số mối quan hệ và tình cảm của thế giới nhân loại đó thôi.
Hai con người độc lập và hoàn toàn khác biệt lẫn nhau trở thành nửa kia của nhau thật sao, gần gũi đến nỗi giữa họ không có bất cứ khoảng cách nào ư?
Cậu không phủ nhận là mình may mắn. Cậu có rất nhiều bạn bè, họ hàng người thân, ai cũng tốt cũng mến cậu. Nhưng cậu cũng nghĩ, họ chỉ là những người đồng hành với mình ở một số thời điểm được mà thôi.
Nhưng Dịch Thời thì khác.
Sự xuất hiện của Dịch Thời làm cậu quên đi những nghi ngờ và do dự, một sự tồn tại đủ sức xua tan nỗi cô đơn.
Cậu muốn được ở bên Dịch Thời. Muốn được kết nối thật gần gũi với Dịch Thời, muốn cảm nhận thật nhiều từ Dịch Thời.
Thế giới nào có ai biết được nó sẽ ra sao, như thể miễn là họ vẫn nắm tay nhau, vai sát bên vai là có thể chống chọi cái lạnh giá rồi.
Cái cảm giác ấy lại nổi lên, có là nắng chói chang nóng nực hay luồng gió lạnh cuốn qua ngoài kia, họ đang trong túp lều con con của họ. Ở đó thời gian khác với dòng thời gian khác, thật mềm mại, ấm áp và chậm rãi.
Hạ Chiêu dán mắt lên màn hình lớn. Cậu chỉ thấy sáng sáng bóng bóng nhảy qua nhảy lại thôi, không để ý bộ phim đang nói về cái chi nữa.
Sắp đi đến cuối phim, nam chính chạy thục mạng trong hành lang tối mù, nhìn quanh quất trong nỗi kinh hoàng.
Bấy giờ Hạ Chiêu mới giật giật ngón tay chà chà vùng giữa ngón cái và ngón trỏ vào tay Dịch Thời. Cậu ngả đầu sang, thắc mắc hỏi nhỏ:
“Sao thằng chả lại chạy vậy? Ai đang đuổi theo đó? Sao đánh nhau rồi?”
Yên lặng vài giây, Dịch Thời đáp lại cậu ấy:
“Không biết.”
“Cậu không xem à?” Hạ Chiêu hỏi.
“Cậu cũng không xem à?” Dịch Thời hỏi ngược lại.
“Tớ tưởng cậu xem chứ.” Hạ Chiêu nói nhỏ.
“Cậu còn tưởng cái gì?” Im lặng một hồi, Dịch Thời hỏi.
“Tớ tưởng cậu xem xong còn thuật lại cho tớ nghe phim nói về cái gì chứ. Đằng này tụi mình phí tiền hai tấm vé với phi thời gian chứ.” Dường như Hạ Chiêu hơi mệt, dựa má lên vai Dịch Thời.
“Không phí.” Dịch Thời thấp giọng nói.
“Tay tớ tê tê rồi.” Hạ Chiêu còn nói.
Dịch Thời buông bàn tay đan nhau ra, nhưng không đi luôn mà nắm ngón tay Hạ Chiêu nắn nắn từng ngón.
Những cái chạm trở nên rõ rệt hơn trong cảnh tối mờ, nhất là nơi bàn tay vốn đã rất nhạy cảm rồi. Hạ Chiêu có thể cảm giác làn da căng mịn của Dịch Thời tiếp xúc với mình, như có dòng điện li ti dâng lên.
Ngưa ngứa, nong nóng, và rất là dễ chịu.
Tai Hạ Chiêu nóng hổi, nhưng không muốn rút ra nên cậu đành thì thầm vào tai Dịch Thời:
“Lưu manh.”
Dịch Thời bị bất ngờ:
“Là sao?”
Hạ Chiêu:
“Cậu biết ý tớ là gì mà.”
Dịch Thời:
“Không biết.”
“Cậu biết, cậu đang cố tình trả đũa tớ thì có.” Hạ Chiêu nói.
“Trả đũa cái gì?” Dịch Thời hỏi.
“Trả đũa hồi nãy tớ chạm tay cậu.” Hạ Chiêu hừ nhẹ một tiếng.
Ban đầu Hạ Chiêu không nghĩ gì nhiều, cậu chỉ nghĩ nắm tay Dịch Thời vui vui thôi. Nhưng Dịch Thời phản ứng khá mạnh ngăn cậu lại.
Mà bây giờ, cá chắc Dịch Thời cố tình luôn. Cố tình cho cậu cảm nhận cảm giác ấy.
“Cậu cho rằng đây là trả đũa?” Dịch Thời nói rất nhẹ nhàng. Cậu ấy nói hoàn toàn khác với phong cách nói chuyện ngắn gọn và quyết đoán thường thấy của mình, nhấn nhá câu chữ kéo dài hơn.
“Giờ có phải lúc vắng người không?” Hạ Chiêu hỏi.
Trong rạp chiếu phim có rất ít người; hai người họ ngồi hàng ghế phía sau mà chẳng có ai ngồi trước họ cả. Kẻ xấu trên màn hình đã đuổi kịp nam chính rồi, cả hai đang lao vào đấm nhau. Theo lý mà nói thì mọi người ai cũng phải cuốn theo nhìn lên màn hình cả.
Dịch Thời không nói gì.
Hạ Chiêu chủ động rướn người lên một tẹo. Chỉ trong có nửa giây đồng hồ Dịch Thời đã tiến tới và hôn.
Hơi thở đan xen trong im lặng, Hạ Chiêu nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm liếm viền môi Dịch Thời. Dịch Thời nắm cằm cậu rồi trao cho nụ hôn quấn quýt không thôi.
Tuy nụ hôn ấy ngắn ngủi và nhanh chóng, Dịch Thời nắn nắn sau gáy Hạ Chiêu như vỗ về, rồi quay đi:
“Ổn thôi.”
“Cậu đừng có nói như kiểu tớ là dòng lưu manh già mê muội vậy chứ?” Hạ Chiêu hơi thở gấp, cậu hít thở thật khẽ khàng.
Cậu nghe Dịch Thời cười một cái thật khẽ.
Hạ Chiêu véo tay cậu ấy:
“Im đê!”