Xem phim xong đã là :, Hạ Chiêu đứng ngoài sảnh rạp phim đợi xe taxi đang sốt ruột dán mắt vào cái chấm trên bản đồ trên điện thoại, tay chọt chọt màn hình mãi.
Hiếm khi nào cậu có lúc thiếu kiên nhẫn đến vậy. Cậu sợ trong hôm nay không kịp tặng quà cho Dịch Thời mất.
Không lâu sau, Dịch Thời nắm lấy tay cậu. Tuy không hề nói gì nhưng Hạ Chiêu quả thực đã đỡ nóng ruột hơn chút.
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa. Đợi thêm khoảng phút nữa thì chiếc taxi chầm chậm đi tới, Hạ Chiêu rút tay ra trong tay Dịch Thời rồi ngoắc taxi.
May mà rạp phim không xa khu dân cư chỗ họ là bao, tuy mưa đường trơn cho nên tài xế lái đi rất là chậm. Cuối cùng vẫn đến nhà lúc :.
Hạ Chiêu chạy uỳnh uỵch lên lầu, đứng trước cửa giục Dịch Thời mau mở cửa.
Tới lúc cậu hồi hộp cầm ra một hộp quà được gói đẹp đẽ tử trong phòng, cậu có hơi ngại ngùng:
“Tớ làm đó, cậu không có được không thích nó đâu đó.”
Dịch Thời nhận hộp. Cái hộp không nặng và còn được buộc thêm ruy băng màu tím đậm kỹ càng.
“Cậu mau mở ra đi.” Hạ Chiêu thấy Dịch Thời không làm gì thêm nữa thì không khỏi lên tiếng giục.
Bấy giờ Dịch Thời mới tháo ruy băng rồi mở hộp ra. Trong hộp có một khung ảnh với những hình vẽ đầy chi tiết đằng sau khung kính. Cậu lấy khung ảnh ra, rồi tắt đèn trong phòng khách đi, có bóng tối làm cả khung ảnh phát sáng.
Cậu thấy một cách rõ ràng ở mặt trong khung ảnh có khắc hình ảnh hai cậu bé ngồi bên nhau bên bệ cửa sổ, cùng ngắm bầu trời đầy sao.
Vòm trời màu xanh tối bừng sáng với những vì sao lấp lánh, ánh vàng kim hắt lên cả bầu trời thành một sắc chuyển từ đỏ sang tím thật tự nhiên, một sắc mầu ấm áp dịu êm. Hai cậu bé nghiêng nghiêng cái đầu, tay đưa lên chỉ lên bầu trời; ánh sáng và bóng tối chan hòa, và họ ngồi bên dưới đầy ắp sao trời.
Đó là khung cảnh lãng mạn, mông lung, và thơ mộng ngày hôm ấy cùng ngắm mưa sao băng.
“Này là hộp đèn giấy D đó.” Hạ Chiêu giải thích.
“Cậu làm?” Dịch Thời hỏi.
“Mấy đồ nghề là mua trên mạng, cái khung hộp, kính phủ, khung bên trung, hộp đèn tự ráp vô được. Tranh thì tớ vẽ mà khắc giấy là tớ khắc luôn.” Hạ Chiêu nói – “Khó hơn tớ nghĩ nữa. Đúng ra là phải có mấy lớp xếp chồng lên nhau như vầy cơ.”
Hạ Chiêu nói rất thản nhiên, nhưng muốn hoàn thành cái hộp đèn này không dễ tí nào. Không chỉ vẽ thôi mà còn phải khắc lên giấy từng li từng tí mắt cậu muốn lên độ.
“Đẹp lắm, tôi rất thích.” Dịch Thời nói – “Khắc mất bao lâu?”
“Cũng không có gì, chắc cỡ mấy ngày ấy.” Hạ Chiêu dụi dụi mũi – “Thật ra thì tớ làm hai cái lận… Cậu có muốn xem cái còn lại không?”
“Muốn.” Dịch Thời không hề do dự.
Hạ Chiêu chạy về phòng lần nữa rồi cầm ra cái hộp khác bỏ vào tay Dịch Thời.
Cũng là hộp đèn giấy D nhưng hình vẽ lại khác. Cái này là hình một cậu bé cao cao gầy gầy, chỉ bằng hình bóng thôi Dịch Thời đã nhận ra ấy chính là cậu. Có một chú nai đi theo, phía trên là nắng sáng rạng rỡ xếp tầng ánh lên như mạ nhũ lên cơ thể cậu vậy.
“Đây là kỳ lân, mang ý nghĩa may mắn và phi thường.” Hạ Chiêu giải thích – “Chắc chắn tương lai sau này cậu sẽ ngày một trở nên tốt hơn; luôn luôn hạnh phúc và tỏa sáng nhé.”
Dịch Thời nhận thấy cái khác nhau lớn nhất giữa hai hộp đèn giấy D là một cái có Hạ Chiêu mà cái còn lại thì không. Mà có hay không có Hạ Chiêu đi nữa, Hạ Chiêu đã mang đến lời chúc tuyệt vời nhất cho cậu, cậu ấy mong mình mãi mãi sống trong ánh sáng, được ấm áp và hạnh phúc.
“Cậu định chỉ tặng tôi cái này nếu như tỏ tình thất bại sao?” Dịch Thời hỏi.
Hạ Chiêu cười cười:
“Chứ không thì sao?”
Dịch Thời không nói gì, mắt dời xuống hình hai người tí hon ngồi dưới ánh sao.
Hạ Chiêu đưa cậu hai cái remote rồi lại gần xem chung luôn:
“Tớ cũng không biết remote cái nào của cái nào nữa. Mà cả hai là của cậu hết đó, cậu thích cái nào hơn?”
“Tôi thích có cậu.” Dịch Thời nghiêng đầu hôn.
Hạ Chiêu vòng tay qua cổ cậu và không ngại ngần gì đáp lại.
Trong phòng khách tối đèn, không ai quấy rầy, chỉ còn lại ánh sáng từ hộp đèn giấy D; trong cơn mưa buổi khuya muộn, hai người họ trao nhau cái hôn dài. Nụ hôn của Dịch Thời dịu dàng kèm tí ti ngây ngô lẫn ngập ngừng. Chỉ có Hạ Chiêu là mê say muốn nhiều hơn, cậu mới hôn sâu hơn như đáp lại; hết mút, hết liếm, quấn quýt không rời,… Tựa như nhịp tim của họ, khi đôi ngực dán sát nhau và nhịp tim cộng hưởng, chẳng thể phân biệt nổi tim nào của ai nữa.
Đến lúc tắm xong rồi nằm trên giường cả nửa tiếng, thần kinh não của Hạ Chiêu ngứa ngáy nãy giờ mới bình tĩnh lại nổi.
Trở mình, rốt cục cậu nhịn hết nổi nữa thì bước ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng Dịch Thời rồi gõ cửa thật khẽ khàng. Khẽ đến mức cậu còn nghi giả như Dịch Thời chưa ngủ thì cậu ấy cũng chẳng nghe được.
Tuy nhiên, cửa phòng Dịch Thời hé ra một khe — Dịch Thời chưa đóng mà chỉ khép hờ.
Trong phòng đã tắt đèn, Dịch Thời có thói quen kéo rèm cửa sổ nên bên trong tối như mực. Hạ Chiêu có quen với bóng tối rồi cũng chỉ thấy mờ ảo bóng hình chun chút mà thôi.
“Vào đi.” Dịch Thời bỗng lên tiếng.
Hạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm:
“Cậu chưa ngủ sao?”
Đóng cửa, Dịch Thời mò mẫm như định bật đèn bàn lên thì Hạ Chiêu ngăn lại:
“Đừng bật đèn chói mắt lắm.”
Cậu quen đường trong tối mò đến giường Dịch Thời và chui vào:
“Tớ không ngủ được.”
Giọng điệu ngân dài âm cuối.
Dịch Thời từng nghe thấy Hạ Chiêu nói chuyện như vậy với Lâm Bội Linh, như đang làm nũng vậy.
“Mất ngủ à?” Dịch Thời nói thật thấp.
Hạ Chiêu không trả lời vấn đề của cậu, mà hít một hơi thật sâu trong chăn:
“Thơm quá đi, ra giường cậu toàn mùi cậu thôi.”
Cậu nằm trong chăn Dịch Thời, toàn thân được vây quanh trong mùi hương thơm thơm trên người cậu ấy, vừa lười biếng vừa rất thoải mái.
Dịch Thời không nói năng gì.
Hạ Chiêu lại gần ôm lấy và đặt cằm lên vai cậu, ngửi một cái nơi hõm cổ:
“Nhưng cậu vẫn thơm nhất. Dịch Thời à tớ thích cậu nhiều lắm.”
Trong bóng tối, Dịch Thời nhẹ nhàng ôm cậu, cái tay còn lại nhéo nhéo đúng ngay mũi cậu:
“Có uống rượu đâu mà cũng say rồi à?”
Hạ Chiêu cười hền hệt, đầu mũi cà cà cổ cậu ấy. Qua chừng nửa phút sau, cậu hỏi khẽ:
“Có phải cậu không muốn người khác biết quan hệ của mình không?”
Với Dịch Thời, chưa bao giờ là cậu muốn kìm nén cả; lúc nào cũng muốn biết suy nghĩ của Dịch Thời, luôn muốn giữa cả hai thẳng thắn với nhau, muốn nói gì thì nói cái đó. Dù cho cái đích cuối cùng của mối quan hệ này đến đâu, cậu mong rằng giữa mình với Dịch Thời có thể thẳng thắn và chân thành không có bất cứ khúc mắc nào.
Lâm Mậu Tu nói cậu là người tự nhận thức cao và không phán xét người khác, cái “người khác” này bao gồm cả chính bản thân cậu. Hạ Chiêu không biết cậu ta có đúng hay không, nhưng cậu không nghĩ việc thích Dịch Thời là chuyện gì khác thường và không được phép hay gì cả. Cậu chỉ thích Dịch Thời thôi mà, miễn là Dịch Thời cũng thích cậu thì có gì phải lo nghĩ nữa đâu.
Theo như những gì cậu hiểu về Dịch Thời, cậu ấy không phải kiểu quá để ý đến cái nhìn của người ta. Nhưng cậu không chắc, cứ hễ liên quan đến Dịch Thời là cậu lại vừa chắc vừa không.
Im lặng một hồi, Dịch Thời cất lời:
“Không.”
“Thế có phải cậu nghĩ tớ chỉ vì xúc động nhất thời, thích cậu chỉ có thế thôi rồi cũng đâm chán đúng chứ? Cho nên cậu mới cho tớ một mối quan hệ thật tốt đẹp, cậu muốn bảo vệ tớ và cho tớ đường lui chứ gì.” Hạ Chiêu buồn buồn nói, nghe chút hờn dỗi.
Tối hôm nay, Hạ Chiêu phát hiện một chuyện.
Dịch Thời luôn, ở một mức độ nhất định, thận trọng và không bao giờ vượt quá mức.
Cậu nói cái gì thì cái đó; cậu đưa Dịch Thời cái gì thì Dịch Thời nhận cái đó. Cứ như là mối quan hệ này, cậu muốn nó đi đến đâu và đến mức nào thì tất cả do cậu quyết cả. Từ lần đầu tiên nắm tay đến nụ hôn đầu là do cậu chủ động. Không nghi ngờ gì Dịch Thời luôn đáp lại cậu kịp lúc, nhưng nếu cậu không chủ động thì Dịch Thời cũng không làm.
Thậm chí cậu còn dám chắc nếu như cậu không thổ lộ trước, Dịch Thời sẽ không bao giờ nói rằng cậu ấy thích cậu luôn.
Qua hồi lâu, Dịch Thời đặt cằm lên đầu Hạ Chiêu. Cậu cất lời, nghe ra hơi khàn khàn:
“Không hẳn thế. Đúng là tôi có cho rằng tình cảm là nhất thời chứ không phải hành động có tính liên tục, vả lại ở cái tuổi này những chuyện tình cảm không tránh khỏi bốc đồng và quá sức mong manh. Không phải lỗi của cậu, mà là do tôi có thành kiến từ trước đến nay thôi. Nhưng tôi không có vĩ đại đến thế đâu, tôi muốn giữa chúng ta có những ký ức đẹp, muốn cậu luôn nhớ về tôi như một người đáng để thích, dù cho tới lúc đó cậu… Có ý định bước tiếp một mình đi nữa, cậu cũng không hối tiếc.”
Dịch Thời biết sự nhạy cảm và thẳng thắn của Hạ Chiêu, cũng như biết vỏ bọc lẫn phép tắc của cậu; đã là người thì sẽ có cách tự bảo vệ bản thân.
Nên là cậu hiểu việc Hạ Chiêu thổ lộ bằng cả tấm lòng và thẳng thắn đáng quý và dũng cảm như thế nào, cho nên cậu không tài nào nói nổi một lời giả dối hay lấy lệ.
Cậu không phủ nhận cậu có nghĩ đến những gì Hạ Chiêu nói. Có lúc Hạ Chiêu thận trọng chính chắn, làm gì cũng ra dáng người lớn hết; mà có lúc cậu ấy như đứa con nít hứng lên được phút.
Hạ Chiêu từng nói cậu ấy nghĩ ngợi linh tinh rất nhiều nhưng không thích nghĩ quá xa, mà đi đến đâu tính đến đó.
Có thể Hạ Chiêu không nghĩ về bất cứ cái gì; không nghĩ chuyện sau này hay dự tính có thể đi xa tới đâu. Nhưng cậu lại không.
Hạ Chiêu không nghĩ và không muốn nghĩ, cậu sẽ ngẫm nghĩ thay cậu ấy thật kỹ.
Cậu sợ Hạ Chiêu hối hận, mà nhiều hơn là sợ có một ngày mình trở thành gánh nặng của Hạ Chiêu.
Cậu muốn Hạ Chiêu được hạnh phúc.
Hy vọng Hạ Chiêu được hạnh phúc bên cậu.
Hy vọng rằng về sau Hạ Chiêu sẽ không hối hận, nhớ về mối quan hệ này.
Dịch Thời không quan tâm người khác nghĩ ra sao, hay tương lai có bao nhiêu trở ngại đi nữa. Cậu lớn lên như thế; không có ai để dựa dẫm, không có ai trông chừng, không có ai bầu bạn cả. Cậu dám nói thế; vì cậu biết lý trí và bình tĩnh đối diện với hiện thực, vạch ra con đường để đi kỹ càng, và đón nhận các viễn cảnh khả dĩ tệ nhất.
Nhưng cậu lại không chắc liệu cậu chàng lớn lên trong tình yêu thương gặp cảnh phải đánh đổi để đi tiếp thì có tiếp tục nữa không thôi.
Cậu không muốn nói về chuyện đó, không muốn thức tỉnh Hạ Chiêu. Nếu được, cậu mong rằng Hạ Chiêu đừng nghĩ bất cứ cái gì hay nghĩ quá nhiều như vậy. Hạ Chiêu chỉ mới tuổi, phải nên đầy sức sống và dám yêu bất kể có ra sao đi nữa.
“Dù là bất cứ nguyên nhân gì, khi nào cậu không cần tôi nữa, hoặc muốn lùi bước, cậu cứ nói với tôi.” Dịch Thời nói thật chậm nhưng không ngắt quãng. Giọng điệu của cậu vừa điềm tĩnh vừa ôn hòa.
Có quá nhiều thứ trong cuộc đời cần phải cân nhắc, thiếu niên rồi phải trưởng thành. Cậu không thể dự đoán tương lai, nhưng ít nhất, đối với cậu, Hạ Chiêu sẽ được tự do mãi mãi.
“Không công bằng mà, ” Hạ Chiêu nói – “Cậu không cho tớ cơ hội chứng tỏ bản thân gì hết đã cho rằng tớ nhất định sẽ từ bỏ, rằng chắc chắn tớ là người buông tay trước. Đúng vậy, tớ thường hay làm việc nửa chừng và ham cái mới, nhưng tớ chưa từng thích ai đến thế hay không khi nào không thích cậu cả.”
Cậu không có than vãn gì, mà chỉ hơi phụng phịu thôi.
“Có phải cậu nghĩ vì tớ còn gia đình, bạn bè, rồi rất nhiều người quý mến tớ, và cậu chỉ là một trong số họ thôi đúng chứ?” Hạ Chiêu khịt mũi – “Không phải vậy đâu. Tớ thích cậu, cái thích không giống với bất cứ ai, nó đặc biệt nhất, là cái thích vô cùng. Có lẽ trên đời có nhiều loại tình cảm, nhưng chỉ có cậu là; tớ mong cậu chỉ nhìn mỗi tớ, chỉ thích tớ thôi. Chỉ cùng tớ làm những việc nào nọ, chỉ cùng tớ đi đến những nơi nào đó thôi.”
Dịch Thời đưa tay nhẹ xoa gương mặt Hạ Chiêu, thấy ươn ướt. Mặc dù không thấy gì nhưng cậu vẫn mường tượng ra được biểu cảm lúc này của Hạ Chiêu; khóe mắt đỏ hoe, khóe môi mím chặt thật cứng cỏi.
Cậu cúi đầu hôn một cái lên thái dương Hạ Chiêu, giọng khàn khàn:
“Đừng khóc.”