Chương - Có Lòng Hiếu Thảo
Edit - Syeol
Khi Lưu Tử Thần khỏi bệnh, đã là ngày thứ ba.
Một kích kia của giao long, Lưu Tử Thần vẫn có thể sống sót quả thật là kỳ tích.
Suy cho cùng thì giao long kia có song hệ dị năng, trong đó dị năng hệ Thủy của nó đã đến cấp 8 mà hệ Tinh Thần cũng đã đạt cấp 5. Nếu không có Đại Lực ra tay ngăn cản, Lưu Tử Thần có thể đã bị đánh chết tươi.
Sức sống thật sự quá mức cường đại.
Ba ngày này, Lưu Phương vẫn luôn canh chừng ở bên giường một tấc cũng không rời, người trong căn cứ cũng đến thăm rất nhiều lần. Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ ràng, nếu không có Lưu Tử Thần, sợ là bọn họ không thể sống đến ngày hôm nay.
Sau khi Lưu Tử Thần tỉnh lại, cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, dị năng hệ Điện trong cơ thể vẫn luôn cuồng bạo xé rách thân thể hắn. Cảm giác khôi phục xong sau đó lại xé rách, vòng tuần hoàn cứ thế lôi lôi kéo kéo.
Giao long tuy nhìn hung tàn, nhưng trong một kích ẩn chứa các loại dị năng, thậm chí còn có các loại lực lượng nguyên thủy đáng sợ.
Cũng may Đại Lực kịp thời ra tay.
Một kích toàn lực cuối cùng kia của giao long, may mắn Tô Nguyễn Nguyễn kịp thời đuổi tới.
Bằng không cho dù là Lưu Tử Thần có cường đại hơn nữa, cũng không có khả năng chống đỡ được một kích đó!
Nhưng là dù vậy, dị năng trong cơ thể Lưu Tử Thần cũng bị rút ra quá nhiều, giờ phút này thân thể hắn giống như được may ghép lại, hơi thở cũng không thể hô hấp bình thường.
"Tử Thần!" Lưu Phương kích động mở miệng nói.
Tô Nguyễn Nguyễn cùng Đại Lực nghe tiếng đều chạy tới.
"Rốt cuộc thì em cũng tỉnh rồi!" Tô Nguyễn Nguyễn mở miệng nói.
"Con giao long kia sao rồi?" Lưu Tử Thần cũng không thèm để ý đến an nguy của bản thân, mà lại để ý con giao long kia.
"Đã chết, đây là tinh hạch của nó!" Tô Nguyễn Nguyễn cầm hai viên tinh hạch sáng lấp lánh đưa ra, một viên màu xanh biển vừa nhìn liền biết cấp bậc không thấp, viên còn lại màu xám trắng.
"Tinh hạch hệ Tinh Thần?" Lưu Tử Thần có chút giật mình, tuy nói một tiếng rống của giao long, màng nhĩ của hắn thiếu chút nữa bị chấn động đến rách ra, đầu cũng bị chấn động đến vang ong ong, nhưng hắn thật không nghĩ tới giao long kia cư nhiên còn có cả công kích tinh thần.
"Em rất lợi hại," Tô Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu Lưu Tử Thần, hơi áy náy nói: "Lần này ít nhiều cũng nhờ em!"
"Những tinh hạch này đều cho em!" Tô Nguyễn Nguyễn đem tinh hạch Thủy hệ của giao long đưa cho hắn.
Lại từ trong không gian lấy ra 3 viên tinh hạch cấp 8 không thuộc tính, 2 viên tinh hạch cấp 9 không thuộc tính cùng với 1 viên đá tiến hóa dị năng sư đặt vào trong tay Lưu Tử Thần.
Một đống tinh hạch cao cấp ở trong tay Lưu Tử Thần phát ra ánh sáng lóng lánh chói mắt, trong đó viên đá tiến hóa đặc biệt loá mắt!
Tuy Lưu Tử Thần có kiến thức rộng rãi ở đời trước, nhưng khi nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn lấy ra viên đá tiến hóa dị năng sư kia cũng phải ngơ ngẩn.
"Chị, sao chị lại có cái này?"
"Hửm? Em biết sao?" Tô Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ đến hắn là nhân vật chính, biết đến cũng không có gì đáng ngạc nhiên: "Nếu em biết, vậy em hẳn sẽ biết vật này dùng để làm gì, những thứ này em cứ nhận đi."
Tô Nguyễn Nguyễn lại từ trong không gian ra lấy ra mấy viên tinh hạch chia cho Lưu Phương cùng Đại Lực.
Cho Lưu Phương 3 viên tinh hạch cấp 8, một viên tinh hạch cấp 9, tất cả đều không có thuộc tính.
Lại cho Đại Lực 2 viên tinh hạch cấp 9, 3 viên tinh hạch cấp 8 cùng 1 viên đá tiến hóa.
Nhiệm vụ Chống đỡ nguy hiểm đã hoàn thành, Hệ thống đã phát khen thưởng, hiện tại Tô Nguyễn Nguyễn cũng coi như là nhà giàu tinh hạch.
"Chị, đá tiến hóa này quá trân quý! Nếu chị vẫn còn, trăm triệu không được dễ dàng lấy ra ngoài!"
Kiếp trước hắn bởi vì lấy được viên đá này, bị người ta đánh đến tàn phế, cũng vì viên đá tiến hóa này mà dẫn đến chuyện hắn ly hôn.
Bất quá hắn nhớ rất rõ ở kiếp trước, cho đến khi chết đi Tô Nguyễn Nguyễn cũng không thể lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, mà kiếp này vì sao những thứ tốt ở trên người cô lại cuồn cuộn không dứt?
Chẳng lẽ kiép này cô cũng có kỳ ngộ?
Lưu Tử Thần thu hồi suy nghĩ, gắt gao nắm chặt tinh hạch trong tay.
Nếu chị đã không muốn nói, vậy hắn cũng sẽ không dò hỏi thêm, rốt cuộc thì trên người mỗi người đều có bí mật.
Lưu Tử Thần cầm những viên tinh hạch kia, hấp thu bất kể ngày đêm, ước chừng qua ba ngày mới hoàn toàn hấp thu xong.
Hấp thu tinh hạch xong, khí chất trên người Lưu Tử Thần đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Hiện tại mặc dù hắn không thúc giục dị năng trên người nhưng vẫn có một loại uy áp nhàn nhạt tản ra.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến cấp S <Dưỡng Thành Nhân Vật Chính>: Có chút thành tựu.]
[Khen thưởng: 10 viên tinh hạch siêu nhất phẩm hệ Điện. 12 viên tinh hạch không thuộc tính siêu nhất phẩm.]
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, đã phát khen thưởng!]
Khen thưởng này sao lại ít như vậy? Tô Nguyễn Nguyễn có chút khó hiểu.
"Hiện tại em đã đến cấp mấy?" Tô Nguyễn Nguyễn hỏi.
"Nhất phẩm dị năng sư hệ Điện." Lưu Tử Thần trả lời đúng sự thật, hắn nhìn sắc mặt Tô Nguyễn Nguyễn có chút tái nhợt: "Làm sao vậy?"
Tô Nguyễn Nguyễn nhíu mày nói: "Hừ, thành dị năng sư rồi nên không gọi chị nữa?"
"Không có không có! Chị." Lưu Tử Thần vốn dĩ muốn nói chị vĩnh viễn sẽ là chị của em, nhưng lời nói đến miệng lại nhanh chóng nuốt trở vào, hắn theo bản năng không muốn gọi cô là chị nữa.
"Sắc mặt của chị sao lại kém như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Lưu Tử Thần đ è xuống lo lắng trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Đại Lực ở bên cạnh cũng ngửi được mùi máu tươi trong không khí, nó ngửi trái ngửi phải một lát, rốt cuộc cũng tìm được vị trí phát ra mùi máu tươi là ở trên người Tô Nguyễn Nguyễn.
"Chị bị thương?" Đều do hắn quá trầm mê tu luyện, không biết mấy ngày nay Tô Nguyễn Nguyễn đã xảy ra chuyện gì.
"Không có." Tô Nguyễn Nguyễn lắc đầu, che lại bụng nhỏ nói: "Không cần lo cho ta."
Nhìn động tác Tô Nguyễn Nguyễn che bụng nhỏ, Lưu Tử Thần rốt cuộc cũng ý thức được, kiếp trước Tô Nguyễn Nguyễn đau bụng kinh rất nặng, xem bộ dạng lúc này của cô, hắn sao còn không rõ.
"Ta đi ra ruộng đất giám sát mọi người làm việc." Tô Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, vội vàng chạy ra bên ngoài, cô không thể tùy tiện cùng một đám hài tử này nói về chuyện s1nh lý của mình được.
"Đúng rồi, mấy ngày nay Tống Thành tới tìm em hai lần, hẳn là vì dị năng của hắn, em đi tìm hắn xem thử đi!"
"Chị!" Một cánh tay thon dài hữu lực đưa ra nắm lấy cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Nguyễn Nguyễn.
Hiện tại Lưu Tử Thần đã cao hơn Tô Nguyễn Nguyễn ước chừng một cái đầu, trên người lại phát ra nhàn nhạt uy áp.
Lúc này từ trên cao nhìn xuống Tô Nguyễn Nguyễn, hé miệng cười cười, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo hơi ấm của gió xuân
Tô Nguyễn Nguyễn nhấc mắt nhìn lên, liền đụng phải cặp mắt như chứa đựng sao trời của Lưu Tử Thần.
Bởi vì nguyên nhân đã là dị năng sư, trên mặt Lưu Tử Thần đã rút đi tính trẻ con, đường nét ngũ quan trở nên rõ ràng, làn da hơi trắng, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, tầng tóc mái mềm mại rũ trên trán, cho người ta một loại cảm giác dịu dàng mà lại trầm tĩnh.
Tô Nguyễn Nguyễn ngơ ngác nhìn Lưu Tử Thần, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương.
"Em muốn làm gì?"
"Chị cho rằng em muốn làm gì?" Lưu Tử Thần cười cười, trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nguyễn Nguyễn, đem cô bế ngang lên đặt ở trên giường.
Tuy kiếp này trước mắt hắn chỉ mới 12 tuổi, nhưng trước khi trọng sinh tuổi tác hắn đã là một đại thúc.Đối mặt với tiểu cô nương chỉ mới 20 tuổi như Tô Nguyễn Nguyễn mà nói, hắn tất nhiên sẽ thành thục hơn.
"Mấy ngày nay chị phải nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác cứ giao cho ta!" Lưu Tử Thần còn rất tri kỷ rót cho cô một ly nước ấm, đặt ở trên tủ đầu giường.
Tô Nguyễn Nguyễn ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng tự hỏi, tình huống gì đang xảy ra vậy?
Lòng hiếu thảo này, cũng không biết chị Lưu biết có thương tâm hay không.
Tô Nguyễn Nguyễn lấy lại tinh thần, hiện tại cô nên tự thưởng cho mình một ly táo đỏ hoặc trà gừng.
Thân thể này của cô thật mảnh mai, cho dù đã có kỹ năng Miễn dịch của Hệ thống, cho dù cô đã nâng nó lên tới cấp 8, nhưng nó vẫn khiến cô đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.