Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Bên nhau đã lâu như vậy, đương nhiên là Giản Chấn thừa biết cái tính hiếu thắng không chịu thua thiệt của Lục Phồn Tinh, nên không chấp nhặt với cô. Anh ta ngồi lại vào ghế lái, chuẩn bị nổ máy xe.
Cãi nhau một trận rồi lại làm hòa, Lục Phồn Tinh tưởng rằng việc này cứ thế là xong.
Ai ngờ, lúc bấy giờ, Giản Chấn đột nhiên quay sang hỏi cô: "Ngoài chuyện đó ra, em còn giấu anh điều gì khác không?"
Lục Phồn Tinh hơi sững người, vô thức đáp "không ạ" khi chạm vào ánh mắt đầy tỏ tường của Giản Chấn.
Nói xong, cô thiếu nước muốn cắn đứt lưỡi mình.
Ông Trời ơi, vậy mà cô lại nói dối.
Song, cô rất rõ là bản thân không thể nói sự thật vào thời điểm quan trọng này. Hai người vừa mới to tiếng về chuyện những bức tranh, nếu bây giờ cô tiếp tục khai ra việc Diệp Hải Triều là bạn trai cũ của cô và còn là thầy giáo của cô, hai người thỉnh thoảng lại chạm mặt, thì Giản Chấn chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng cho mà xem.
Sự rạn nứt giữa hai người, không phải chỉ với một nụ hôn là có thể trám được.
Lục Phồn Tinh nghĩ, cứ đợi hôm nào mát Trời, lúc Giản Chấn có tâm trạng vui vẻ thì hẵng nói thật với anh ta chuyện này. Ít nhất thì tối nay không phải là thời cơ tốt để thẳng thắn với nhau.
“Vậy anh tin em lần nữa.” Giản Chấn rất hài lòng với câu trả lời của cô, cuối cùng cũng khởi động xe ra về.
Anh ta không để ý thấy vẻ mặt đầy chột dạ của Lục Phồn Tinh.
Mặc dù đã lái xe về trường với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn chậm một bước khi về đến nơi. Ký túc xá của Lục Phồn Tinh đã đóng cổng, phòng của dì quản lý ký túc xá cũng đã tắt đèn. Lục Phồn Tinh quả là tuyệt vọng. Dì quản lý ký túc xá cực kỳ “khó nhằn”, dù sinh viên về muộn có một phút cũng dứt khoát không mở cổng, còn cho thêm câu “con gái con đứa chúng mày ham chơi thì phải trả giá”. Cả ký túc xá đều kêu than oán thán, nhưng dì quản lý vẫn việc mình mình làm. Bởi vậy, các sinh viên nữ nói chung đều không dám về muộn.
Giản Chấn cũng chẳng may mắn hơn là bao, ký túc xá của anh ta cũng đã đóng cổng. Lúc đi ra ngoài, hai người đều không mang theo chứng minh thư, vì thế họ thậm chí còn không thể đi đến khách sạn.
Lục Phồn Tinh cúi đầu liếc nhìn điện thoại, đã giờ rưỡi. Cô cũng đành chịu. Vì Hứa Duyệt mà hai người họ sắp trở thành dân lang thang đến nơi.
“Làm thế nào bây giờ?” Lục Phồn Tinh hết cách: “Anh có chỗ để đi không?”
Giản Chấn còn chưa mở miệng thì Lục Phồn Tinh sực nhớ ra mình có mang theo chìa khóa nhà. Cô lẩm bẩm: “Em chỉ có thể về nhà thôi. May quá, hôm nay bố mẹ em đi vắng, nếu không em cũng hết đường giải thích tại sao muộn thế này còn không về trường.”
Rồi cô thở dài: “Dì Hứa đã đặc biệt căn dặn không được để chuyện Duyệt Duyệt không phải là con ruột của chú dì bị đồn ra ngoài, ngay cả với bố mẹ em cũng không thể nói được.”
Lục Phồn Tinh đắm chìm trong nỗi buồn không có chỗ ngủ, mà không để ý thấy Giản Chấn đang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Đến khi cô ngẩng đầu lên thì anh ta đã trở lại như bình thường và nói: "Bố mẹ anh ra nước ngoài, anh không có chìa khóa nhà."
"Thế anh trai anh đâu?" Lục Phồn Tinh tốt bụng nghĩ cách thay cho Giản Chấn, "Anh trai anh chắc chắn là có ở nhà."
"Anh trai anh đi công tác rồi." Giản Chấn trả lời một cách thức thời.
Lục Phồn Tinh vắt óc suy nghĩ, lại nghĩ ra một cách, bèn đề nghị: "Phải rồi, anh có thể đến văn phòng làm việc của anh ngủ tạm một đêm."
"Lí Âu cầm chìa khóa rồi. Không biết tối nay hắn biến đi đâu mà không thấy mặt trong phòng ký túc xá." Giản Chấn đáp với vẻ buồn bực "em đừng hỏi nữa, tóm lại là anh không có chỗ ngủ".
"À." Lục Phồn Tinh thông cảm với anh ta, "Vậy anh ngủ trong xe đi!"
"Được thì được." Giản Chấn tỏ vẻ miễn cưỡng, chuyển chủ đề, "Có điều, vào mùa này nhất định là nửa đêm sẽ rất lạnh, anh lại ăn mặc phong phanh. Nếu anh bật điều hòa để sưởi ấm thì nguy hiểm lắm. Hai hôm trước, trên tin tức nói có người ngủ trong xe đã bị chết bởi trúng độc khí các-bon monoxit đấy."
"Không được, không được." Lục Phồn Tinh nghe xong liền sợ hết hồn, vội xua tay phản đối đề xuất này.
Cô cúi đầu, nghĩ nát óc để tìm cách, dường như mọi con đường đều là ngõ cụt. Tối nay Giản Chấn thật sự đã bị cô làm liên lụy đến nỗi không có nơi để đi, phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Trừ khi…
Anh ta về nhà cô ngủ.
"Không được, không được." Lục Phồn Tinh lập tức gạt phắt đi, ngay khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu.
Bố mẹ cô đi vắng, cô lại dẫn đàn ông về nhà, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, ví thử bị người ta biết được thì hình tượng gái ngoan của cô sẽ sụp đổ mất thôi.
Mà nhà cô là nhà đi thuê, vừa đơn sơ vừa cũ nát, quả thật rất ngại khi dẫn bạn trai về, nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ.
Phương án này cũng không khả thi, Lục Phồn Tinh nhất thời không biết phải làm gì, vừa áy náy vừa bất đắc dĩ.
Giản Chấn dường như đã nắm bắt được cảm xúc đang dao động của cô, bèn gặng hỏi: "Em nói cái gì không được?"
"Em..." Lục Phồn Tinh ngập ngừng đáp, "Có thể đến nhà em, nhưng..."
"Nhưng gì cơ?" Giản Chấn nắm tay cô đi đến bên cạnh xe, "Anh buồn ngủ đến mức không mở mắt lên được nữa, anh cần phải đánh một giấc ngay bây giờ."
Lục Phồn Tinh mắng thầm, anh ta chẳng phải là cú đêm sao? Thường vào tầm này, anh ta thường vẫn còn ở trong phòng vẽ, sao hôm nay đã buồn ngủ không chịu nổi rồi?
"Nhà em… thật sự không được đâu!" Cô cắn răng, vùng khỏi tay anh ta, sau đó đứng yên tại chỗ.
Giản Chấn quay người lại nhìn Lục Phồn Tinh với vẻ mặt hoang mang, hi vọng cô sẽ đưa ra lời giải thích hợp lí.
"Nhà em cũng không được, chẳng lẽ... anh phải ngủ trên đường cái à?" Giản Chấn hệt chú cún con bị bỏ rơi, ánh mắt lộ vẻ đáng thương.
Lục Phồn Tinh lấy làm áy náy, xấu hổ nói: "Nhà em xập xệ lắm, căn phòng mua lúc trước vẫn chưa được bàn giao, cho nên nhà em hiện giờ là nhà đi thuê."
"Với lại... với lại, bố mẹ em đi vắng, chỉ có hai chúng ta..." Giọng cô lí nhí, không nói tiếp được nữa. Lục Phồn Tinh cho rằng, hẳn là Giản Chấn có thể hiểu được nỗi lo ngại của cô.
Giản Chấn im lặng nhìn thẳng vào Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh sợ Giản Chấn tức giận, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang toét miệng cười. Nụ cười như gió xuân, thật rạng rỡ.
Anh ta nói: "Nói thế này nhé. Đầu tiên, em là bạn gái của anh, anh thích con người em, anh sẽ không coi thường em vì nhà em đơn sơ. Anh yêu đương với em chứ không phải yêu đương với căn nhà của em. Yêu ai yêu cả đường đi, dẫu nhà em là nhà tranh vách đất thì anh cũng rất vui khi ngủ lại."
"Thứ hai, anh hiểu nỗi băn khoăn của em, chẳng phải là em lo chúng ta trai đơn gái chiếc sẽ xảy ra chuyện gì sao? Vậy đi, anh ngủ phòng em, em ngủ trong phòng bố mẹ em. Buổi tối em khóa cửa phòng lại, thế thì không sợ anh gõ cửa lúc nửa đêm nữa."
Nói đoạn, anh ta ngáp một cái, giả vờ buồn ngủ, thậm chí còn dựa vào vai Lục Phồn Tinh làm nũng: "Tinh Tinh bé nhỏ, có được không? Chấn Chấn bé nhỏ thật sự buồn ngủ lắm rồi."
Người này đôi khi lạnh lùng, đôi khi lại trơ trẽn. Lục Phồn Tinh hoàn toàn bó tay với Giản Chấn. Anh ta dựa vào người cô với vẻ gà gật. Cuối cùng cô không đành lòng, thế là đồng ý một cách khó khăn.
"Được... rồi!"
Lục Phồn Tinh vừa dứt lời thì Giản Chấn còn đang dựa trên vai cô, buồn ngủ không thể tả, đột nhiên tỏ ra tỉnh như sáo, kéo cô đi về phía xe: "Đi thôi, đêm đẹp ngắn ngủi, chúng ta phải tranh thủ nắm bắt nào."
"Anh nói cái gì đấy..." Lục Phồn Tinh bực mình trước sự cợt nhả của Giản Chấn, nhưng chưa kịp trách cứ thì đã bị anh ta nhét vào trong xe.
Trên xe, hai người trò chuyện về những gì đã gặp phải tối nay. Giản Chấn nhớ lại những lời khí phách mà Lục Phồn Tinh đã nói với Hứa Duyệt, thế là trêu cô: "Giỏi lắm, lăn lộn với anh chưa lâu mà tác phong làm việc còn oách hơn anh rồi."
"Ai bảo em có anh bạn trai thích thuyết giáo." Lục Phồn Tinh quay sang cười với anh ta. Nghĩ đến tên lưu mạnh Vu Dương kia, trong lòng cô không khỏi dâng lên sự tò mò. Giản Chấn xưa nay làm việc luôn có mục tiêu rõ ràng, không giống người sẽ lo chuyện bao đồng, tại sao tối nay anh ta lại chủ động ôm việc vào người?
"Vu Dương kia..." Lục Phồn Tinh ngần ngừ muốn nói lại thôi, "Loại lưu manh ấy tuy bản tính không xấu, nhưng cậu ta suốt ngày đàn đúm với đám côn đồ đó, sớm muộn cũng sẽ có ngày biến thành côn đồ thật sự. Khả năng của chúng ta có hạn, có thể làm được gì cho cậu ta đây?"
Lục Phồn Tinh luôn thực dụng trong cách nhìn nhận vấn đề, cô tuyệt đối không dám thử những gì nằm ngoài ngoài khả năng của mình. Do đó, kể từ sau khi đi xem triển lãm tranh của Nhan Tiêu Lộ, cô đã bị đả kích rất lớn, không thể vẽ tranh cho ra hồn. Thầy Phó đã phê bình, nói cô có tầm nhìn quá hạn hẹp, kết quả của việc sợ này sợ nọ chính là trở nên tầm thường.
Bản thân Lục Phồn Tinh cũng nhận thức được vấn đề của mình. Hiện tại, cô thật lòng muốn trao đổi với Giản Chấn, vì vậy cô nghiêm túc nhìn anh ta, hi vọng nghe được những suy nghĩ thực sự của anh ta.
Hai người thoáng nhìn nhau. Đoạn, Giản Chấn đưa ra câu trả lời của mình: "Chính vì quá nhiều người trên thế giới này có thành kiến giống như em, nên cậu ta mới cho rằng việc cậu ta mắc kẹt trong vũng bùn là lẽ dĩ nhiên."
Lục Phồn Tinh cứng họng, đỏ bừng mặt trước những lời nói của Giản Chấn.
Cô ngẫm nghĩ thì thấy đúng thật là như vậy, cuộc sống của rất nhiều người đã bị đóng khung bởi quá nhiều thành kiến từ ấn tượng ban đầu xung quanh họ. Nếu con người ta có thể bao dung hơn, yêu thương hơn thì có phải cuộc đời sẽ có nhiều khả năng hơn không?
Bỗng nhiên, Lục Phồn Tinh lại có thêm nhận thức về người đàn ông bên cạnh mình.
Anh ta trông có vẻ ngang ngược, nhưng trên thực tế, đôi khi anh ta còn mềm lòng hơn cô, đồng thời nhìn nhận vấn đề một cách thấu tỏ hơn cô.
Không phải là anh ta không thích lo chuyện bao đồng, mà ngược lại, anh ta nghĩ cách thay đổi người khác trong khi dốc sức thay đổi chính mình.
Và, cô cũng là một trong số những người đã được anh ta thay đổi.
Lúc này đây, cô ngưỡng mộ tâm hồn anh từ tận đáy lòng.
“Em phải biết rằng, ác ý của con người ta có thể giết người, mỗi ngày róc một dao, cho đến khi người nọ chỉ còn lại bộ xương khô." Giản Chấn không biết bản thân anh ta đang toát ra khí chất khiến Lục Phồn Tinh mất hồn khi anh ta nói chuyện. Anh ta nói tiếp: "Một số người đã bị giết chết bởi thành kiến. Chúng ta hãy còn là sinh viên, quả thực là khả năng có hạn. Nhưng ít nhất, điều mà chúng ta có thể làm được là không cần phải có thành kiến với xuất thân của cậu ấy. Nếu cậu ấy khát khao hướng tới ánh Mặt Trời, vậy thì chí ít chúng ta có thể chỉ hướng của Mặt Trời và nói cho cậu ấy biết Mặt Trời đang ở đó."
"Thay đổi cuộc đời của người khác cũng giàu ý nghĩa giống như thay đổi cuộc đời của chính mình vậy." Giản Chấn quay sang mỉm cười với Lục Phồn Tinh: "Bất luận kết quả có ra sao, chúng ta cứ làm tốt phần mình có thể làm được thôi."
Lục Phồn Tinh chấn động đến độ hoàn toàn không nói được nên lời.
Cô đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Giản Chấn cho cô sự chấn động về tâm hồn.
Chiếc xe chạy một mạch đến dưới tòa nhà của Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh lén la lén lút, vì sợ vẫn có thể chạm mặt hàng xóm quen biết gia đình cô vào thời điểm này. May thay, giờ này hầu hết mọi người đã ngủ. Hai người họ đi đến trước cửa nhà cô một cách thuận lợi. Tuy nhiên, Lục Phồn Tinh đột nhiên lại không có can đảm mở cửa nhà mình.
Tuy nhà cô đã được mẹ cô quét dọn rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại vừa nhỏ cũ. Để Giản Chấn nhìn thấy, thật sự có ổn không?
“Ngẩn ra đó làm gì? Mau mở cửa đi!" Giản Chấn giục cô.
Lục Phồn Tinh thở dài, người ta cũng đã đứng trước cửa nhà, cô còn già mồm nỗi gì.