Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Biên: Quyên
Lục Phồn Tinh mở cửa rồi bật đèn lên. Giản Chấn chỉ nhìn lướt qua phòng khách nhỏ bé mộc mạc, không hề tỏ ra khinh thường, trái lại còn ngắm nghía bức tranh sơn dầu treo trên tường một cách đầy thích thú. Trong tranh là cảnh một nhà ba người rất hạnh phúc. Anh ta quay đầu sang hỏi cô: “Em vẽ à?”
Lục Phồn Tinh ậm ờ đáp “dạ”. Ở cùng Giản Chấn vào lúc nửa đêm nửa hôm, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên khi mở cửa phòng của mình: “Anh không buồn ngủ à? Rửa mặt rồi đi ngủ thôi. Anh ngủ trong phòng em đi!”
“Giờ anh không buồn ngủ nữa.” Sự chú ý của Giản Chấn lại bị thu hút bởi những tấm ảnh trên kệ tủ. Ở đó bày không ít những bức ảnh chụp Lục Phồn Tinh hồi bé. Cô gái nhỏ tết hai bím tóc, dẫu thiếu hai chiếc răng cửa nhưng khi cười vẫn rất đáng yêu.
Anh ta hí hửng nói: “Hóa ra từ bé đã là một con nhóc ngố.”
“Nói cứ như thể anh chưa ngố bao giờ ấy.” Lục Phồn Tinh che trước tấm ảnh, không cho Giản Chấn xem tuổi thơ có phần khờ dại của cô, “Em bảo này, anh nghĩ cho kỹ nhé, đêm nay anh đang ở trên địa bàn của em đấy. Anh còn dám ‘tỉa đểu’ em nữa, có tin em cho anh ngủ dưới sàn nhà không?”
“Tất nhiên là anh tin chứ.” Giản Chấn bình thản đáp, hoàn toàn không coi sự đe dọa của cô là gì, “Có điều, em cũng nghĩ cho kỹ, anh đã nhớ như in địa chỉ nhà em rồi đấy. Đêm nay em để anh ngủ dưới sàn nhà, hôm khác nhân lúc em đi vắng, anh sẽ đích thân đến nhà chào hỏi bố mẹ em và kể chuyện em đã ngược đãi anh, mời anh đến nhưng lại để anh ngủ dưới sàn.”
“Này!” Lục Phồn Tinh trợn tròn mắt, bội phục trước sự trơ trẽn của người này, “Ai mời anh đến? Rõ ràng là anh thế này không được, thế kia không xong, nên em mới đành phải cưu mang anh thì có.”
“Phải, phải, là em cưu mang anh. Vậy chúng ta mau đi ngủ nào!” Giản Chấn lại bắt đầu nói những lời nghe rất mập mờ. Anh ta đi vài bước rồi lại dừng lại: “Từ từ, hai ta ngắm trăng trước khi ngủ đã!”
“Anh có thể bình thường chút không? Đã mấy giờ rồi?” Lục Phồn Tinh ca cẩm. Cô thật sự không chịu nổi sự điên rồ ngẫu hứng của anh ta.
Giản Chấn cứ làm theo ý mình, anh ta ôm lấy bả vai Lục Phồn Tinh đi đến bên cửa sổ, sau đó kéo tấm rèm ra, chỉ vào vầng trăng treo trên Trời và hỏi: “Anh hỏi em, trăng đêm nay có tròn không?”
“Tròn lắm.” Lục Phồn Tinh thoáng nhìn cho có, nhân tiện che miệng ngáp dài.
“Đúng thế, trăng tròn quá.” Giản Chấn huých vào khuỷu tay cô, “Em xem, khi người ngố như em đứng bên cạnh người đẹp trai như anh, khiến em nghĩ đến câu thành ngữ bốn chữ gì? Nói anh nghe thử, để xem đôi ta có thầm ăn ý không nào.”
Lục Phồn Tinh cảm thấy tối nay anh chàng này quả thật nói lắm lời vớ vẩn, nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngẫm nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một đáp án: “Trăng tròn hoa thắm?”
Giản Chấn lắc đầu thần bí.
“Trai tài gái sắc?”
“Em còn kém xa hai chữ ‘sắc đẹp’ em ạ.” Giản Chấn lại bắt đầu xỏ xiên cô, “Nào, há miệng ra anh xem răng cửa có đều không?”
Lục Phồn Tinh thật sự không chịu được sự quậy phá của Giản Chấn nữa, cô đã rất buồn ngủ, thế là hoàn toàn nổi đóa: “Nói linh tinh. Rốt cuộc là thành ngữ gì?”
Giản Chấn toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóc: “Dẫn sói vào nhà.”
Lục Phồn Tinh: “...”
Anh ta còn cố làm ra vẻ bí ẩn, hạ giọng nói nhỏ: “Truyền thuyết kể rằng, vào đêm trăng tròn, người sói ẩn núp giữa loài người sẽ phải hiện nguyên hình. Lục Phồn Tinh, có một con sói trước mặt em này. Ha ha ha, đêm nay em không chạy thoát được đâu.”
Cơn buồn ngủ của Lục Phồn Tinh liền hoảng hốt biến mất một nửa bởi giọng điệu kỳ quái của Giản Chấn.
Đừng thấy anh ta mồm miệng cợt nhả, thật ra anh ta là một chính nhân quân tử. Cô tin rằng Giản Chấn sẽ không có hành động trái với khuôn phép, mà chỉ đơn giản là trêu cô cho vui thôi.
“Sợ quá đi!” Lục Phồn Tinh tỏ vẻ yếu đuối mong manh để phối hợp với diễn xuất của Giản Chấn. Ngay sau đó, cô vừa chống nạnh vừa trừng mắt, y hệt một mụ Mẫu dạ xoa, “Anh còn không cút đi ngủ thì cho anh ra đường cái ngủ đấy!”
Cuối cùng Giản Chấn cũng thôi. Lục Phồn Tinh dẫn anh ta vào phòng của cô. Giản Chấn nhanh chóng tỏ ra cực kỳ thích thú với không gian riêng của cô. Anh ta quét mắt qua mọi món đồ bày biện trong phòng cô, như thể muốn lục tìm ra vài bí mật ở trong đó mà anh ta không biết.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt Giản Chấn dừng lại trên tường,
Lục Phồn Tinh nhìn theo ánh mắt anh ta, cơn buồn ngủ còn sót lại tức thì sợ hãi chạy biến.
Đầu óc cô có giây phút hoàn toàn trống rỗng.
Giản Chấn đang chăm chú nhìn vào một bức tranh. Và bức tranh này là của Diệp Hải Triều tự tay vẽ tặng Lục Phồn Tinh làm quà sinh nhật cho cô năm trước.
Bức tranh mang ngụ ý tình yêu giữa hắn và cô, vì vậy hắn đặt tên bức tranh là ‘Phồn tinh tựa hải’ (Bầu trời đầy sao tựa như biển cả).
Một thoáng bối rối hiện lên trên nét mặt Lục Phồn Tinh. Rõ ràng là cô đã cất bức tranh này từ lâu, sao đột nhiên nó lại xuất hiện trên tường trong phòng cô?
Lục Phồn Tinh nhớ ra hai hôm trước, qua điện thoại, bố mẹ cô đã thuận miệng nhắc đến việc dọn dẹp nhà cửa một lượt. Chắc hẳn bức tranh đã bị bố cô mang ra khỏi nhà kho ngày hôm ấy, ông tưởng đó là tranh do cô vẽ nên treo lại vào phòng cô.
“Bức tranh này có ý cảnh rất hay.” Giản Chấn không biết nội tình, lại còn đi tới trước bức tranh rồi dừng bước ngắm nghía, không để ý thấy vẻ mặt của Lục Phồn Tinh đang ở phía sau anh ta có hơi khác thường.
“Trời sao và sóng biển, lại phối với Trời đêm bao la. Cảnh tượng thế này, cho anh ngắm cả buổi tối cũng không chán.” Giản Chấn khẽ cất lời khen ngợi: “Lục Phồn Tinh, chỉ với bức vẽ này, em đã lọt vào top họa sĩ ‘đỉnh’ nhất trong lòng anh rồi đấy.”
Lục Phồn Tinh cắn môi dưới. Giản Chấn đã vô thức cho rằng bức tranh đó là do cô vẽ.
“Đẹp gì chứ, anh mau đi ngủ đi. Anh xem xem cần gì để em đi lấy?” Lục Phồn Tinh không muốn trả lời về bất cứ chủ đề nào liên quan đến bức tranh nữa, chỉ có thể cố gắng di dời sự chú ý của anh ta.
Giản Chấn nhìn lướt qua Lục Phồn Tinh.
Với cái tính hiếu thắng kỳ quặc của Lục Phồn Tinh, mọi khi anh ta nói những lời kiểu này, chắc chắn cô sẽ tranh luận ra ngô ra khoai với anh ta rằng tại sao cô không phải là top mà lại là top . Song, đêm nay cô lại hết sức thờ ơ với những lời khen của anh ta. Điều này khiến Giản Chấn loáng thoáng cảm thấy là lạ.
“Anh không cần gì cả, chỉ cần được ngủ trên giường của em là anh đã thỏa mãn rồi.” Anh ta đáp, rồi lại nghiêng đầu nhìn bức tranh trên tường, “Đây là tác phẩm ưng ý nhất của em nhỉ?”
“Cũng thường thôi.” Lục Phồn Tinh trả lời lấp lửng, hơn nữa, rõ ràng còn không dám nhìn vào mắt Giản Chấn.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Giản Chấn cũng thức thời không nhắc đến nữa. Anh ta đã từng nghe cô kể về việc cô gặp phải nút thắt trên con đường hội họa chuyên nghiệp trong năm qua. Cô đã rất lo lắng khi một thời gian dài không vẽ ra được tác phẩm ưng ý
Anh ta dần dần hiểu được rằng có một số chủ đề, Lục Phồn Tinh cũng không muốn đả động tới.
Lúc Lục Phồn Tinh đang sửa soạn trải chăn, Giản Chấn bèn ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng hỏi bên tai cô: “Anh có chỗ nào làm em không vui à?”
Nửa đêm, giọng nói của anh ta nghe hết sức gợi cảm, tựa như một chiếc lông vũ phất qua vành tai Lục Phồn Tinh. Trong đầu nổ “đoàng” một tiếng, cô chẳng khác gì người ốm sốt cao không hạ, cả khuôn mặt nóng hôi hổi.
Đêm hôm khuya khoắt, lại ở trong không gian khép kín với bạn trai, trong phòng còn có một chiếc giường lớn. Cuối cùng, Lục Phồn Tinh nhận ra không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không mối quan hệ giữa họ nhất định sẽ trượt theo hướng mất kiểm soát.
Trời ạ, tại sao cô lại ngu ngốc dẫn anh ta về nhà mình chứ?
“Không đâu, anh mau buông em ra!” Rốt cuộc, Lục Phồn Tinh ý thức được rằng có lẽ cô đã bị Giản Chấn lừa. Cho dù anh ta không có chỗ để ngủ thì cũng không đáng thương đến mức phải đến nhà cô thì phải?
“Để anh ôm em thêm lúc nữa!” Giản Chấn vẫn không buông Lục Phồn Tinh ra, còn ghé vào bên tai cô, thở dài nhè nhẹ: “Em mềm mại thật đấy, anh không muốn buông ra.”
“Rốt cuộc anh có buông em ra không? Em đếm ngược đây này, , , …”
Nhưng đôi tay ôm vòng quanh eo cô vẫn không hề nhúc nhích, cứ lặng lẽ tuyên bố sức mạnh ý chí của chủ nhân của nó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Trái tim Lục Phồn Tinh đập như điên, một cảm giác mang tên “sợ hãi” dâng lên từ sâu tận đáy lòng. Cô vốn định lên tiếng cảnh cáo Giản Chấn, ai ngờ đôi tay trên eo cô liền siết chặt, cả người cô bị quay ra đằng sau, trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Những nụ hôn nóng bóng như gió táp mưa sa của Giản Trấn đáp xuống môi cô.
Lục Phồn Tinh bị động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt chẳng khác gì bão tố này của Giản Chấn. Sức anh ta quá khỏe, cô không cưỡng lại được, hai chân cô mềm nhũn, cơ thể lùi về phía sau. Hai người cùng ngã xuống giường.
Khi hai người chạm vào chiếc giường êm ái, Giản Chấn giống như hoàn toàn biến thành người khác. Toàn bộ sự kiềm chế và lịch thiệp nho nhã ngày thường đã biến mất sạch sành sanh, dường như có một con dã thú hung dữ, mạnh mẽ và dứt khoát sống trong thân thể anh ta, không cho con mồi có bất cứ cơ hội chạy trốn và thở dốc nào.
Trái tim Lục Phồn Tinh đập như trống dồn. Tất cả những điều này thật điên rồ, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Không được, Giản Chấn! Tuyệt đối không được!” Khi đôi môi của Giản Chấn trúc trắc hôn xuống cổ Lục Phồn Tinh, cô cảm nhận được một cơn run rẩy lạ lẫm. Cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng nếu không ngăn lại thì mọi thứ sẽ trở nên quá muộn.
“Không được, không được đâu, đang ở nhà em mà.” Lục Phồn Tinh nức nở cầu xin Giản Chấn.
Rốt cuộc Giản Chấn cũng dừng lại, trong đôi mắt khát khao tràn ngập đau đớn và ham muốn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn sợ hãi của Lục Phồn Tinh, sau cùng, anh ta cũng lấy lại được lý trí.
“Phồn Tinh, anh xin lỗi.” Giản Chấn ôm cô, thở hổn hển, “Em đánh anh đi, suýt nữa thì anh đã làm sai rồi.”
“Đánh anh làm cái gì, muốn đánh thì phải đánh chính em. Dẫn anh về nhà em mới là sai lầm lớn nhất mà em đã làm.” Lục Phồn Tinh vỗ mạnh vào Giản Chấn, “Anh mau đứng dậy đi, nặng chết đi được. Bình thường anh tập luyện cho cơ bắp làm gì hả? Em sắp ngạt thở rồi.”
Giản Chấn cũng buông Lục Phồn Tinh ra, đoạn nằm xuống bên cạnh cô, cười khoái chí.
“Tập luyện chính là để có thể bắt nạt em vào lúc này đấy.” Giản Chấn bây giờ thật giống một cậu bé hư, “Em cứ phạm sai lầm kiểu này thật nhiều đi, xem như anh cầu xin em vậy.”
“Mơ đi anh!” Lục Phồn Tinh gạt phăng mơ mộng hão huyền của Giản Chấn, “Em đã biết tỏng anh rồi. Khi nãy anh một mực đòi đến nhà em bằng được, ra vẻ còn quân tử hơn cả quân tử, vào nhà em một cái là hiện nguyên hình luôn.”
Cô xuống giường, vừa đi về phía cửa, vừa dặn Giản Chấn, “Em đi ngủ đây, phòng vệ sinh ở bên phải phòng em. Em cảnh cáo anh, chưa rửa chân thì không được trèo lên giường em đâu đấy!”
“Em ngủ ngay phòng bên cạnh, anh không ngủ được thì phải làm thế nào?” Giản Chấn không biết xấu hổ, kêu lên sau lưng cô.
“Không ngủ được thì đếm cừu.” Lục Phồn Tinh đóng sầm cửa lại.
Hai người trải qua một đêm yên ổn. Sáng hôm sau, Lục Phồn Tinh có tiết học. Lúc cô đi gọi Giản Chấn dậy, anh ta nằm yên trên giường, quấn mình thành cái kén. Lục Phồn Tinh lay Giản Chấn, nhưng bất ngờ bị anh ta ôm chầm lấy, lại bị anh ta hôn đến đỏ bừng cả mặt. Hai người ầm ĩ một hồi rồi mới lên đường về trường, tí nữa thì bị muộn.