Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Biên: Đỗ Sửu
Cuộc gọi kết nối, Lục Phồn Tinh lau nước mắt và hỏi thẳng: “Anh đang ở đâu?
“Trên taxi. Còn năm phút nữa là đến dưới lầu. Vừa rồi anh ngồi trên xe có nhìn thấy mấy thằng lưu manh hôm trước. Em không có việc gì thì đừng đi ra ngoài nhé. Em ăn cơm chưa? Anh…”
Giản Chấn dường như đánh hơi thấy có gì đó là lạ, bèn hỏi: “Giọng em sao thế? Em đang khóc à?”
Cảm nhận được sự quan tâm của Giản Chấn, tất cả sự bất lực khi nãy đối mặt với đám côn đồ liền được được phóng thích, Lục Phồn Tinh tủi thân, khóc nghẹn ngào: “Mấy tên kia đến đập phá phòng vẽ tranh. Vu Dương tức giận đuổi theo bọn chúng.”
Cô vô cùng lo lắng: “Phòng vẽ tranh bị đập phá thì cũng đã bị đập phá rồi. Nhưng Vu Dương tuyệt đối không thể có chuyện gì được. Mấy tên đó mang theo dao, em sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Giọng nói của Giản Chấn trầm hơn nhiều so với sự thoải mái ban nãy: “Em chờ anh ở phòng vẽ tranh. Anh đến ngay đây.”
Lục Phồn Tinh cúp điện thoại, trái tim lo sợ thoáng nhẹ nhõm phần nào. Cô không ngừng cầu mong Giản Chấn sẽ đến thật nhanh.
Lục Phồn Tinh từng nghĩ rằng bản thân độc lập và tự chủ, không dựa dẫm vào ai. Song, đến giờ cô mới hiểu, đôi khi một mình cô không thể chống đỡ nổi.
Chưa đầy vài phút sau, Giản Chấn đã chạy như điên lên lầu. Thấy Lục Phồn Tinh đang ngồi xổm ở cửa với đôi mắt sưng đỏ, trong mắt anh ta hiện lên vẻ xót xa. Anh ta nhìn đống bừa bộn trong phòng, sau đó tức giận đến mức đấm mạnh vào tường.
Lục Phồn Tinh sợ Giản Chấn cũng kích động giống Vu Dương, bèn lao tới định ngăn anh ta lại.
Khi tay cô chạm vào Giản Chấn, anh ta đã lấy lại bình tĩnh từ trong cơn thịnh nộ, đoạn nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của cô. Cuối cùng, Giản Chấn thở dài, ôm lấy Lục Phồn Tinh.
Lục Phồn Tinh ngoan ngoãn nép trong lồng ngực anh ta, giống như chim non về tổ. Cô không cần phải sợ những tên vô lại kia nữa, không cần phải một mình đối mặt với những nguy hiểm đó nữa, cả thế giới đều không thể làm tổn thương đến cô.
Chỉ có trong vòng tay của Giản Chấn, Lục Phồn Tinh mới có thể dũng cảm, không cần kiêng dè, có thể dựa dẫm vô điều kiện, tận hưởng cảm giác an toàn mà anh ta mang lại cho cô.
Lục Phồn Tinh uất ức khóc to: “Vừa nãy em sợ quá…”, và cứ ôm chặt lấy Giản Chấn không buông.
Có câu nói đã không chờ đợi được nữa, trượt ra khỏi cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Phồn Tinh nuốt lại.
Đó là câu ‘Thật tốt biết bao khi có anh ở bên cạnh.’
“Em đừng sợ, anh về rồi, sẽ không có lần sau đâu.” Giản Chấn nhẹ nhàng an ủi Lục Phồn Tinh, còn khẽ hôn lên tóc cô.
Sau khi trút hết ra được cảm xúc, Lục Phồn Tinh khóc thút thít, ngẩng đầu lên nhìn Giản Chấn: “Làm thế nào với Vu Dương bây giờ? Em gọi điện thoại nhưng cậu ấy không nghe máy. Khó khăn lắm cậu ấy mới trở lại con đường đúng đắn, em sợ cậu ấy lại làm chuyện ngu ngốc. Nếu vậy thì thật sự sẽ hủy hoại cả một đời của cậu ấy mất.”
Giản Chấn trầm ngâm.
Thấy anh ta như thế, Lục Phồn Tinh thầm biết sự việc đã rất nghiêm trọng, lại càng thêm lo lắng bất an: “Em đã báo cảnh sát. Có phải làm vậy… không tốt cho Vu Dương không hả anh?”
Giản Chấn nghiêm túc nhìn cô, xem như ngầm thừa nhận điều đó.
Lục Phồn Tinh hiểu ra, liền nói: “Nếu báo cảnh sát bắt những tên kia thì có thể trả lại công bằng cho em, nhưng Vu Dương tất sẽ bị bọn chúng khai ra.”
Đáy lòng cô trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi cô chỉ nghĩ đơn giản là phải báo cảnh sát để bảo vệ lợi ích của mình, mà hoàn toàn không suy xét nhiều đến vậy.
Cô không ngờ rằng, cuối cùng nạn nhân lớn nhất bị liên lụy vẫn là Vu Dương.
Vẻ mặt Lục Phồn Tinh lại đầy buồn rầu và lo âu.
“Em đừng nghĩ nhiều quá, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm Vu Dương về.” Giản Chấn lên tinh thần cho cô, “Em ở đây chờ anh, anh lên lầu lấy chìa khóa xe.”
Lục Phồn Tinh cau mày: “Khu vực các trường Đại học rộng thế, chúng ta nên đi đâu tìm Vu Dương bây giờ?”
“Nếu thật sự không được thì cứ đến nhà gặp bà cậu ta.” Giản Chấn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bà nội của Vu Dương mới là người hiểu cậu ta nhất. Đồng thời, cũng là người có thể khiến cậu ta quay đầu.”
Phòng vẽ tranh bị đập phá, nên dĩ nhiên là không thể tiếp tục hoạt động. Lục Phồn Tinh nhờ Mạnh Thu Hàn thông báo cho ba học sinh lớp buổi chiều tạm nghỉ, và dặn cô ấy ở đây chờ cảnh sát đến. Sau đó, cô vội vã ra ngoài cùng Giản Chấn.
Hai người lái xe lượn mấy vòng quanh khu phố cổ mà không tìm thấy bóng dáng của Vu Dương và ba tên lưu manh. Gửi tin nhắn cho Vu Dương thì cậu ta không trả lời, gọi điện thoại cho cậu ta thì cậu ta tắt máy.
Trong tình thế đã hết cách, hai người đi đến gõ cửa nhà Vu Dương.
Bà cụ ra mở cửa là bà nội đã ngoài sáu mươi, của Vu Dương. Nom bà hiền từ phúc hậu, có điều chân cẳng không tiện đi lại nên phải chống gậy. Vừa nhìn thấy họ, bà đã cảnh giác hỏi: “Hai cháu là?”
“Cháu chào bà!” Lục Phồn Tinh cười ngọt ngào, “Cháu là Lục Phồn Tinh, còn đây là Giản Chấn. Chúng cháu đều là bạn của Vu Dương ạ.”
“À, hai anh chị tốt bụng mà Dương Dương hay nhắc tới chính là hai cháu đây à?” Bà Vu niềm nở mở cửa: “Hai cháu mau vào nhà ngồi đi!”
Giản Chấn và Lục Phồn Tinh bước vào căn hộ nhỏ, đơn sơ của hai bà cháu Vu Dương. Căn phòng khoảng m, gần như chẳng món đồ giá trị nào, mọi thứ trong phòng khách đều hằn dấu sự ‘nghèo nàn’, chỉ có tia sáng mỏng manh lọt qua ô cửa sổ nhỏ hẹp là cho thấy gia đình ở đáy thấp nhất trong xã hội này vẫn còn có chút hi vọng.
Tia hi vọng đó chính là Vu Dương.
“Bà ơi, bà ngồi đi. Bọn cháu đang có việc gấp nên không uống nước đâu bà ạ.” Lục Phồn Tinh ngăn động tác rót nước của bà nội Vu Dương, rồi đỡ bà ngồi xuống. Thấy được sự lo lắng và mờ mịt trong đôi mắt già nua của bà, cô bèn trấn an: “Bà đừng lo, từ từ nghe cháu nói.”
Lục Phồn Tinh kể lại một cách ngắn gọn và súc tích chuyện xảy ra hôm này cho bà nghe. Cuối cùng, cô hỏi bà xem Vu Dương có thể đi đâu để rình mấy tên côn đồ kia.Vu Dương là một chàng trai bộc trực và trọng nghĩa, một lòng muốn lấy lại công bằng cho cô. Nhưng lại quên mất rằng, nếu đối đầu trực diện với đám du côn, có lẽ tình hình sẽ trở nên hết sức bất lợi cho cậu ta.
Mà cô và Giản Chấn đang phải cố gắng tìm được Vu Dương, ngăn cậu ta lại trước khi sự việc hết đường cứu vãn.
Nghe xong, bà nội Vu Dương hoàn toàn mông lung. Đến khi tỉnh táo lại, bà đột nhiên đứng lên, toan quỳ xuống trước mặt Giản Chấn và Lục Phồn Tinh. Giản Chấn cuống quýt đỡ bà dậy. Sau đó, bà ngồi lại xuống ghế, môi run run, bắt đầu lau nước mắt.
“Dương Dương nhà bà mang họa lớn đến cho các cháu, lòng bà…” Bà nắm lấy tay Lục Phồn Tinh, “Bà không dạy được cháu trai mình, bà xin lỗi các cháu…”
“Bà đừng nói vậy!” Lục Phồn Tinh vội an ủi bà: “Điều quan trọng bây giờ là phải tìm Vu Dương về. Bà nghĩ xem, trước đây Vu Dương và mấy tên côn đồ đó hay đến chỗ nào ạ?”
Bà Vu tập trung suy nghĩ rồi nói: “Bình thường Dương Dương cũng không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng có kể với bà là buổi tối, đám này thích đến công viên gì nhỉ…”
“Công viên Thanh Lam ạ?
“Phải rồi, đúng là chỗ đó.”
“Bọn cháu qua luôn bên đấy tìm xem sao.” Lục Phồn Tinh đứng lên, nhưng Giản Chấn vẫn ngồi im.
“Bà Vu ạ.” Lần này, người mở miệng là Giản Chấn, “Bọn cháu đã báo cảnh sát. Bà biết hậu quả của việc báo cảnh sát đối với Vu Dương sẽ thế nào không?”
Lục Phồn Tinh lặng lẽ ngồi lại.
Bà Vu không nói gì, đôi mắt rưng rưng. Người đã đi qua những thăng trầm của cuộc đời, gặp biết bao con người thiện ác, sao lại không biết việc báo cảnh sát có nghĩa là gì đối với Vu Dương.
Có lẽ, tương lai của cậu ta, và cả hi vọng duy nhất của cái nhà này sẽ bị phá hủy toàn bộ chỉ trong khoảnh khắc ý niệm độc ác của con người xuất hiện.
Bà nói ra những lời trái với lòng mình: “Đó là quả báo mà nó tự gieo, có nhận quả báo cũng là do nó gây tội thì phải chịu tội.”
Lục Phồn Tinh và Giản Chấn đưa mắt nhìn nhau. Tuy ngoài miệng bà Vu không bảo vệ cháu mình, nhưng có thể thấy bà đang rất xót cậu ta.
Suy cho cùng, việc Vu Dương đi học lại là đã cách tương lai hoàn toàn mới không còn xa nữa.
“Bà đừng lo, chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ như thế.” Giản Chấn thử xoa dịu bà: “Lòng người khó dò, chúng ta cứ đề phòng trước. Chuyện này cũng không nhất định sẽ theo hướng kết quả xấu nhất. Bà ơi, bà trả lời cháu mấy câu hỏi đã ạ.”
“Cháu nói đi!” Bà Vu không dám thờ ơ với câu hỏi của Giản Chấn.
“Mấy tên côn đồ kia cũng sống ở đây hả bà? Nhà bọn họ cũng đang chờ phá dỡ và di dời phải không ạ?”
Lục Phồn Tinh không hiểu vì sao Giản Chấn lại hỏi những câu đó.
Bà Vu gật đầu: “Chúng nó đều là người khu này. Mấy đứa ấy, trong nhà cũng không có ai quản, bố mẹ không li hôn thì cũng bỏ bê con cái. Đi theo cái thằng Ba Béo rất mất dạy nên mới biến thành như ngày hôm nay.”
“Hoàn cảnh nhà Ba Béo thế nào ạ?”
Bà Vu thở dài: “Thật ra, nó cũng là đứa trẻ số khổ, bố mẹ mất sớm, được anh trai nuôi lớn. Kết quả, thằng anh cưới phải bà chị dâu quá ghê gớm, suốt ngày chỉ muốn đuổi Ba Béo đi. Chẳng phải khu này sắp giải tỏa và di dời sao? Chị dâu nó chỉ mong nó phạm tội, ngồi tù để dễ bề chiếm cái nhà.”
Giản Chấn ngẫm nghĩ một lát, đoạn cười nói: “Có câu này của bà là đủ rồi ạ.”
Sau đó, anh ta đứng dậy, nắm tay Lục Phồn Tinh đi ra cửa, rồi quay đầu lại nói với bà của Vu Dương: “Bà sửa soạn cặp sách cho Vu Dương đi ạ, ngày mai cậu ấy còn phải đến lớp.”
Nghe thấy vậy, bà Vu chợt sững người, lúc sực tỉnh thì hai cô cậu thanh niên với vẻ ngoài nổi bật đã nắm tay nhau chạy xuống lầu.
Ý của Giản Chấn là: Họ sẽ đưa Vu Dương trở về nguyên vẹn? Vu Dương vẫn có thể đi học và còn có tương lai tươi sáng?
Bà Vu rơm rớm nước mắt, chắp tay trước ngực, cầu xin ông Trời cùng các vị thánh thần.
Ông Trời ơi, ông nhất định phải phù hộ cho thằng bé ngốc nghếch kia được bình an, không có chuyện gì nhé.
giờ tối, công viên Thanh Lam.
Giản Chấn và Lục Phồn Tinh nấp sau một gốc cây bên vệ đường đã gần ba tiếng đồng hồ.
Đám côn đồ và Vu Dương vẫn chưa xuất hiện.
Lục Phồn Tinh đã chờ đến độ mất niềm tin, nét mặt cô đầy sốt ruột. Cô cử động gót chân đã mỏi nhừ, lại nhìn Giản Chấn vẫn bình tĩnh chờ đợi, nói: “Tụi mình vẫn phải đợi tiếp hả anh? Có cần tới bệnh viện xem thử, có khi bọn họ đã đánh nhau xong, đi đến viện rồi cũng nên.”
“Chờ thêm lúc nữa. Vu Dương sẽ không ngốc thế đâu. Ân oán cá nhân, nên chắc chắn chỉ muốn tìm chỗ vắng người để giải quyết.” Giản Chấn vỗ yên lòng Lục Phồn Tinh. Dường như anh ta tin chắc rằng sẽ đợi được bọn họ ở đây.
Giản Chấn quay sang dặn Lục Phồn Tinh: “Chốc nữa em ngoan ngoãn chờ trên xe cho anh. Đợi anh dẫn cậu ấy về.”
“Không được!” Lục Phồn Tinh cực lực phản đối, “Em không thể để anh đi một mình được! Anh phải dẫn em đi cùng, em hứa sẽ không làm vướng chân anh mà.”
Giản Chấn cười gian: “Em đây là đang lo lắng cho anh sao?”
Lục Phồn Tinh trừng mắt với anh ta: “Là sự quan tâm của bạn gái cũ, không được à?”
“Còn cãi bướng đến khi nào? Hôm nay cũng đã ôm, đã nắm tay rồi. Thế nào? Sàm sỡ xong lại không muốn cho người ta danh phận à?” Giản Chấn trêu Lục Phồn Tinh.
Rốt cuộc là ai sàm sỡ ai chứ?
Lục Phồn Tinh vừa định ‘bật’ lại Giản Chấn thì thấy anh ta “suỵt” một tiếng, sau đó chỉ về một hướng. Cô bỗng mở to hai mắt.
Ba tên côn đồ xuất hiện, một bóng đen đang bám theo sau bọn họ tầm chục mét.
Đó là Vu Dương.
Lục Phồn Tinh lại nằng nặc đòi đi theo. Giản Chấn hết cách, đành phải để cô đi cùng. Anh ta nắm chặt lấy tay cô, cô cũng không kháng cự. Hiện tại, phải đặt tình cảm qua một bên, ngăn Vu Dương không làm chuyện ngu xuẩn mới là điều quan trọng nhất.
Vu Dương bám gót bọn côn đồ, Giản Chấn và Lục Phồn Tinh theo đuôi Vu Dương, lẳng lặng đi tới chỗ sườn đồi vắng vẻ. Hai người núp sau gốc cây, quan sát Vu Dương đang trốn sau tảng đá.
Vu Dương tập trung nhìn phía trước, nên không chú ý thấy hai người họ ở đằng sau. Mấy tên côn đồ tìm chỗ đánh bài, cũng không để ý thấy có hai nhóm người đang theo dõi bọn chúng.
Mặt mày Lục Phồn Tinh biến sắc khi nhìn thấy thứ đồ sắc nhọn trên tay Vu Dương: “Vu Dương có dao!”
Nét mặt Giản Chấn cũng cực kỳ khó coi. Anh ta thoáng trầm tư, rồi nói: “Em ở đây chờ anh!”
Thấy Giản Chấn khẽ khàng đi tới gần Vu Dương. Trái tim Lục Phồn Tinh như bị bóp nghẹt, trống ngực đập liên hồi.
Vu Dương đang chuyên chú nhìn đằng trước, đến khi nhận ra có người ở sau lưng thì đã muộn. Giản Chấn bịt mồm Vu Dương, thì thầm vào tai cậu ta. Vu Dương từ bỏ sự giãy giụa, miễn cưỡng để Giản Chấn lôi cậu ta lùi lại.
Đám con đồ đang hút thuốc và đùa giỡn nhau ở phía trước, hoàn toàn không phát hiện ra một loạt những hành động đó.
Sau khi Vu Dương bị Giản Chấn kéo lại sau gốc cây, Lục Phồn Tinh cả giận, vỗ mạnh vào lưng cậu ta, khẽ mắng: “Thằng ngốc nhà cậu sắp làm anh chị sợ chết đây này, có biết không hả?”
Cô định lấy đi con dao trên tay Vu Dương, nhưng cậu ta bướng như lừa, nhất định không đưa cho cô. Thế là, Giản Chấn điên tiết đạp cậu ta ngã nhoài.
Vu Dương ban nãy vẫn còn ương ngạnh lập tức co rúm người, ngẩng đầu lên nhìn Giản Chấn bằng ánh mắt sợ hãi.
Giản Chấn nhìn con dao rơi trên đất, để lại vào tay Vu Dương, dữ tợn nhìn cậu ta: “Cậu muốn đâm chết ba thằng kia chứ gì? Thế thì đi đi, đâm đi. Đâm lòi ruột chúng nó ra, đâm cho sướng giống như đâm chết ba con lợn ấy. Móc tim gan phèo phổi của chúng nó, chặt thành từng miếng thịt đi.”
Ánh mắt vô cùng hung ác của Giản Chấn dưới ánh trăng khiến Vu Dương khiếp vía. Tuy muốn thể hiện, nhưng bàn tay cầm dao đã bắt đầu run lên.