Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Biên: Đỗ Sửu
Giản Chấn ngồi xổm xuống trước mặt Vu Dương, vẻ mặt hung dữ đó khiến ngay cả Lục Phồn Tinh nhìn thấy mà cũng hết hồn.
“Cầm dao thì hoặc là giết người, hoặc là bị người ta giết. Cậu tưởng cậu có thể giết chết ba thằng kia bằng cánh tay còm nhom này của cậu sao? Anh cho cậu ba chữ: mơ đi em!”
Vu Dương bị Giản Chấn chế giễu, không biết giấu mặt vào đầu, bèn cúi đầu chẳng khác gì con chim cút. Khí thế hừng hực vừa rồi khi cầm dao đã biến mất sạch bởi dăm ba câu của Giản Chấn.
Sự rúm ró của cậu ta không hề khiến Giản Chấn thông cảm, anh ta còn lạnh lùng hỏi: “Cậu biết đêm nay, người có khả năng chết ở đây nhất là ai không?”
Phòng tuyến tâm lý của Vu Dương sụp đổ, cậu ra run lẩy bẩy, buông con dao rơi đánh ‘cạch’ xuống đất. Lục Phồn Tinh nhanh nhẹn nhặt lên, bỏ vào trong túi của mình, sợ lại có chuyện.
Cô nhìn hai anh chàng trên đất. Tuy thương Vu Dương, nhưng cô vẫn ủng hộ Giản Chấn vô điều kiện. Với cái tính bốc đồng hễ mất bình tĩnh là hành động không lường đến hậu quả của Vu Dương, cho dù lần này không xảy ra chuyện thì nhất định sẽ còn có lần sau.
Cậu ta cần phải được dạy bảo.
“Là cậu đấy.” Giản Chấn quắc mắt nhìn chòng chọc vào Vu Dương, nói: “Người bị đâm lòi tim gan phèo phổi, ruột rơi ra đầy đất sẽ là cậu. Cuộc sống không phải là phim ảnh, cuối cùng kẻ bị chết vì lấy một chọi ba sẽ chỉ là cậu. Cậu cho rằng cậu chết như thế là rất vinh quang hả? Tôi nói cho cậu biết, cái chết của cậu nhẹ tựa lông hồng. Quãng đời còn lại, ngoại trừ bà nội cậu, hàng xóm láng giềng và bạn bè cậu, tất cả mọi người mỗi khi nghĩ đến cậu, sẽ chỉ buông một câu nhẹ tênh: ‘Ôi, cái thằng côn đồ cầm dao giết người cuối cùng lại bị đâm chết. Tôi đã đoán ra nó sẽ có ngày này từ lâu rồi’.”
Vu Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có giọt lệ nóng hổi của bậc nam nhi.
Hai mắt Lục Phồn Tinh cũng không biết ướt nhòa từ lúc nào.
Giản Chấn nhìn cậu trai lớn đùng đang khóc nhè trước mặt với ánh mắt sáng rực: “Ngoài bọn tôi ra, ngoài bà cậu ra, không ai biết là cậu đã chuẩn bị thi lại Đại học. Cậu toàn tâm toàn ý muốn thi vào khoa thiết kế của trường Kiến trúc. Cậu sẽ trở thành kiến trúc sư trong tương lai. Sẽ có rất nhiều công trình của thành phố này mang dấu ấn của cậu. Một ngày nào đó, cậu sẽ dựa vào chính mình, để bà cậu sống những tháng này không phải lo cơm ăn áo mặc. Cậu sẽ cưới cô gái mà cậu thích, đời sau của cậu sẽ không phải trải qua tuổi thơ bi quan và hoang mang như cậu. Sự tồn tại của cậu rất ý nghĩa, cậu không còn là tên côn đồ Vu Dương, là đồ bỏ đi, sống trong cống ngầm nữa.”
Giản Chấn nói tới đây, Vu Dương đã giàn giụa nước mắt.
“Đưa con dao cho anh!” Giản Chấn đưa tay về phía Lục Phồn Tinh. Cô liền làm theo lời anh ta, vì cô tin rằng Giản Chấn làm vậy là có cái lý của mình.
Giản Chấn chìa con dao ra trước mặt Vu Dương, để cậu ta tự lựa chọn.
Vu Dương nhìn con dao sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ở trước mắt. Khi ngẩng mặt lên nhìn Giản Chấn lần nữa, anh mắt cậu ta cực kỳ kiên định. Những lời nói đẫm máu của Giản Chấn đã gột rửa đầu óc ngu độn của cậu ta, khiến cậu ta rốt cuộc cũng hiểu ra rằng cuộc đời của mình sẽ bị hủy hoại vào buổi tối hôm nay.
Lục Phồn Tinh vô cùng xúc động trước giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như bừng tỉnh ngộ của Vu Dương.
“Anh, đời này em chỉ cầm bút thôi, em sẽ không bao giờ cầm dao nữa.”
Sau cùng, Giản Chấn cũng mỉm cười nhẹ nhõm. Anh ta ném con dao lại cho Lục Phồn Tinh, nói: “Thằng nhóc, cậu nhớ kỹ nhé! Bọn hèn hạ đều sẽ có ngày phải trả giá. Cho dù hiện tại những kẻ đó có thoát được thì cũng chẳng tránh được luật nhân quả. Đừng làm bẩn tay cậu bởi những thứ máu me rác rưởi ấy.”
Vu Dương gật mạnh đầu: “Em nhớ kỹ rồi anh ạ.”
Cậu ta nghĩ ngợi một lát, lại xấu hổ nói: “Nhưng em vẫn phải xin lỗi chị Phồn Tinh, là em đã làm chị bị vạ lây…”
“Được rồi.” Giản Chấn cắt ngang lời sám hối của Vu Dương: “Cậu cứ học hành cho tốt. Bây giờ cảm thấy áy náy với cô ấy, chờ sau này cậu có khả năng rồi nghĩ đến việc báo đáp cô ấy là được.”
“À, phải.” Giản Chấn chỉ vào Vu Dương, nghiêm giọng: “Anh cảnh cáo cậu, không được nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp nhé. Vì chị Tinh của cậu đã có anh đây rồi.”
“Này!” Lục Phồn Tinh thực sự không chịu nổi kiểu nói năng vớ vẩn của Giản Chấn.
Vu Dương đỏ mặt, nhưng vẫn bày tỏ sự kiên định: “Anh yên tâm, về sau hai anh chị chính là anh trai và chị gái của em!”
“Cậu coi cô ấy là chị gái đi. Anh thì thôi khỏi. Anh sẽ chỉ làm chồng cô ấy thôi, không làm anh trai cô ấy đâu.”
Lục Phồn Tinh đỏ bừng hai má, hận không thể lườm thủng một lỗ trên bản mặt dày của anh ta. Nếu không vướng mấy tên côn đồ còn đang ở cách đó không xa thì cô thật sự muốn xách tai Giản Chấn và nói: ‘Chồng chiếc gì, anh nghĩ nhiều quá phải không?’
Rốt cuộc, tiếng động ở bên này vẫn truyền đến tai đám du côn ở gần đó. Tên cao nói to: “Ê, bọn mày có nghe thấy tiếng gì không? Sao tao cứ có cảm giác có người ở đây thế nhỉ.”
Ba người nhìn ngược nhìn xuôi.
Giản Chấn liếc mắt cảnh cáo Vu Dương. Cậu ta ngoan ngoãn đứng sau lưng Giản Chấn, không dám lại hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, Vu Dương đã hiểu, cậu ta phạm sai lầm một lần, còn có người chạy đến cứu vớt cậu ta. Nếu cậu ta tiếp tục mắc sai lầm lần nữa thì sẽ chẳng khác nào mấy tên cặn bã đằng kia.
Cậu ta không thể để Giản Chấn và Lục Phồn Tinh lại thất vọng được.
“Chơi bài chán phèo, anh Béo ơi, bọn mình đi ăn xiên nướng đi.”
“Được rồi, ăn xong rồi làm mẻ lớn.”
“Anh Béo, con ranh kia đã báo cảnh sát, liệu cảnh sát có ‘tóm’ bọn mình ở đâu không?”
“Tóm thì tóm, đập phá cái phòng vẽ tranh bé con con đó, cùng lắm chỉ vào khám ngồi vài ngày. Ông đây cóc sợ. Thế nào? Mày sợ rồi hả?”
“Sao không. Em sợ chứ, sau này làm sao đi chơi cùng đại ca.”
Ba tên huýt sáo một khúc và đi xa dần theo con đường khác. Đợi đến khi bóng dáng chúng mất hút, Lục Phồn Tinh mới hoàn toàn thở phào một hơi.
Trong cuộc có khuôn phép của Lục Phồn Tinh, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với đám lưu manh vô lại. Bởi thế, cô không hiểu bọn chúng, vẫn cảm thấy bồn chồn: “Trong tòa nhà có camera, có lẽ ngày mai cảnh sát sẽ tìm thấy bọn chúng. Lỡ đâu bọn chúng mất cân bằng tâm lý, kéo Vu Dương xuống nước cùng thì phải làm sao đây?”
Nghe thấy vậy, Vu Dương vừa mới quyết định làm lại cuộc đời, liền hết sức căng thẳng.
Cậu ta nơm nớp nhìn Giản Chấn. Hiện tại, Giản Chấn là ‘kim chỉ nam’ trong lòng cậu ta, là người lôi cậu ta ra khỏi đầm lầy. Giờ Giản Chấn nói cậu ta không có việc gì, cậu ta tin bản thân sẽ không sao cả.
Giản Chấn đút tay vào túi quần, nhìn Lục Phồn Tinh, đáp: “Mấy thằng ấy khai ra Vu Dương thì có lợi gì cho chúng? Cảnh sát tìm bọn chúng chỉ vì chúng đập phá phòng vẽ tranh thôi. Khai ra Vu Dương thì ngang bằng khai ra hết những chuyện dọa dẫm, trấn lột ngày trước, ăn cơm tù là cái chắc. Bọn chúng muốn ăn cơm tù thêm mấy năm nữa sao?”
Nghe Giản Chấn phân tích một cách nhẹ tênh, dây thần kinh đã căng thẳng suốt ngày hôm nay của Lục Phồn Tinh cuối cùng cũng thả lỏng. Nghĩ đến việc mình đã lo cháy ruột cháy gan cho ông tướng Vu Dương đang ở bên cạnh, cô tức tối véo cậu ta một cái: “Tại cậu cả đấy, làm gì không làm lại cứ phải đàn đúm với phường hư hỏng kia. Cậu nói thật xem, có từng làm chuyện gì quá đáng cùng bọn chúng không? Có từng làm người khác bị thương không?”
“Không ạ, không ạ.” Vu Dương vội xua tay phủ nhận, “Em nhát gan, trước kia chỉ đi chơi với bọn chúng thôi.”
Đôi mắt không thể nói dối, Vu Dương có đôi mắt rất hiền lành lương thiện. Lục Phồn chọn tin tưởng cậu ta, nên không vặn hỏi tiếp nữa.
Cô đang định dạy dỗ Vu Dương mấy câu thì đột nhiên được một bàn tay to lớn bất ngờ nắm lấy tay mình. Lục Phồn Tinh lấy làm kinh ngạc, đến khi hiểu ra là chuyện gì thì tay cô đã bị nắm trọn. Còn bàn tay kia dán chặt lấy tay cô, hất thế nào cũng không thả ra.
Cô nhìn chủ nhân của bàn tay đang giả vờ giả vệt nghiêng đầu ngắm cảnh đêm trong công viên, ngắm không sót thứ gì, duy chỉ không quay đầu nhìn vào đôi mắt đã quê quá hóa giận của Lục Phồn Tinh.
Vẻ mặt Giản Chấn thản nhiên như không, nhưng bàn tay anh ta lại bóp mạnh đến nỗi sắp lằn dấu trên da tay của Lục Phồn Tinh.
“Này, anh nắm chặt thế, em nợ tiền anh à?” Lục Phồn Tinh hỏi Giản Chấn.
Anh ta buông lỏng tay, trơ trẽn đáp: “Không sao, ngày tháng còn dài, em cứ từ từ mà trả món nợ ân tình cho anh.”
Hành động đơn phương tuyên bố tái hợp này của Giản Chấn khiến Lục Phồn Tinh phát cáu, nhưng lại hết cách với anh ta, chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt.
Anh ta còn chưa cầu xin cô, cô còn chưa tận hưởng cảm giác được anh ta cầu xin. Cô khó chịu khi quay lại với nhau một cách mập mờ như này.
Thấy hai người đang trêu đùa trước mặt mình, Vu Dương sợ lại làm bóng đèn, nên biết điều nói: “Chị Tinh, anh Chấn ơi, em ra cổng lớn đằng trước chờ anh chị nhé!”
“Ấy đừng…” Lục Phồn Tinh muốn gọi Vu Dương lại, nhưng cậu ra đã chạy vụt đi mất, chỉ có thể thấp thỏm gọi với theo: “Cậu cẩn thận nhé…”
“Em yên tâm đi!”
Vu Dương đã chạy biến. Lục Phồn Tinh lại thấy không yên tâm. Cô cảm thấy mình là một bà mẹ già, có đứa con trai luôn để bố mẹ bận tâm, không bớt lo.
“Vu Dương sẽ không sao chứ anh? Không chừng mấy tên cặn bã kia còn chưa đi đâu.” Cô nhìn Giản Chấn với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi, em có thể để mắt tới cậu ta suốt được chắc?” Giản Chấn phản bác, “Sao chẳng thấy bao giờ thấy em lo anh sẽ ‘ưng’ người khác thế? Trong mắt em, anh không có giá thị trường vậy ư?”
Lục Phồn Tinh nhoẻn cười: “Anh mau đi ‘ưng’ người khác đi, cho nhẹ nợ. Người nói chia tay là anh, hiện tại người quấn lấy em suốt ngày cũng là anh. Anh bị tâm thần phân liệt hả?”
“Anh không…”
Giản Chấn đang định nói tiếp thì có tiếng nói chuyện ồn ào gần đó khiến hai người đều tái mặt.
Gay rồi! Vu Dương thật sự đã chạm mặt với đám người kia.
Giản Chấn và Lục Phồn Tinh co cẳng chạy với tốc độ nhanh nhất đến cổng lớn của công viên. Ba tên lưu manh đang quây Vu Dương. Vu Dương lùi từng bước về sau, còn bọn chúng dần dần áp sát cậu ta, hệt như thú dữ, rắn độc.
“Thằng lỏi, đường quang không đi lại cứ đâm đầu vào bụi rậm cơ. Hôm nay ông Béo tao đây sẽ cho mày nếm thử mùi vị của cái giá của việc đã phản bội bọn tao.”
“Anh Béo ơi, mau ‘xử’ nó đi, em không nhịn được nữa rồi!” Một tên cao khác đã không kiềm chế được mà muốn ra tay.
Lúc tên Béo đang chuẩn bị nhấc chân đạp Vu Dương, sau lưng hắn vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Ba Béo, hôm nay mày dám đạp thì tao cho mày đền bằng nửa đời còn lại của mày luôn.”
Ba tên lưu manh sửng sốt, dữ tợn xoay người lại.
Vừa nhìn thấy là Giản Chấn, Ba Béo liền nhổ nước bọt, tỏ ý không coi anh ta ra gì: “Lại là thằng ranh này. Mày là sinh viên Đại học gần đây đúng không? Học nhiều quá đâm bị ‘ngơ’ hả mày? Dám chõ mũi cả vào chuyện của bọn ông.”
“Đấy chẳng phải là thằng mọt sách sao?” Một tên trong bọn xen lời đầy xem thường, ba tên con lại rú lên cười như điên.
Giản Chấn nhếch miệng khinh khỉnh, gật đầu với Vu Dương. Vu Dương hiểu ý, vội chạy nhanh tới trốn sau lưng anh ta, không dám manh động nữa.
Lục Phồn Tinh thót tim. Cô đã từng ‘đụng độ’ với đám lưu manh này, nên biết bọn chúng ngang ngược và khó đối phó nhường nào.
Cô thầm lo lắng cho Giản Chấn, rất muốn xông lên kéo anh ta lại và đi luôn. Sau này đám kia có tìm đến gây sự thì cũng là chuyện của sau này. Tối nay cứ đảm bảo an toàn đã rồi hãy nói.
Nhưng nom dáng vẻ của Giản Chấn, cô biết mình không kéo anh ta lại được, bởi vì từ trước đến nay, anh ta không phải là loại người hèn nhát.
Lục Phồn Tinh đành bấm bụng đứng sau Giản Chấn, cùng anh ta đối mặt với những kẻ không đáng gọi là con người kia.
Đây cũng là điều duy nhất cô có thể làm vì anh ta.
Giản Chấn đi tới trước mặt Ba Béo mà không hề sợ hãi, át vía hắn bằng chiều cao của mình. Anh ta cúi đầu, nói với vẻ mặt lầm lì, quái gở: “Học nhiều có gì không tốt, ít nhất còn có thể giết chết lũ cặn bã chúng mày mà chả cần tổn sức.”
Ánh mắt như kẻ điên của Giản Chấn khiến Ba Béo choáng váng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Thằng này ngông nghênh ghê. Đạp thằng Vu Dương thì phải đền bằng quãng đời còn lại của tao sao? Chỉ dựa vào một thằng sinh viên như mày? Ha ha ha.”
Đám đám lưu manh lại cười phá lên.
“Ngày mai cảnh sát sẽ tìm đến nhà bọn mày. Giản Chấn nhàn nhã đút tay vào túi quần, “Phá hoại phòng vẽ tranh, cùng lắm chỉ bị nhốt vài ngày. Có điều, tao nghe nói, dạo này xảy ra mấy vụ cướp giật, cưỡng hiếp ở công viên Thanh Lam. Bởi vì trong không viên không có camera nên chưa bắt được nghi phạm. Mày bảo, tao đi báo cảnh sát, nói với họ rằng tao là nhân chứng, vụ đó là do Ba Béo mày làm. Mày nói xem, cảnh sát tin Ba Béo mày hay tin một sinh viên Đại học đàng hoàng là tao đây?”
Giản Chấn thong thả nói tiếp: “Suy cho cùng, loại sinh viên Đại học học nhiều như tao ấy mà, có thể lừa được cả máy phát hiện nói dối đấy.”
Anh ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Ba Béo vụt tắt, thậm chí trong mắt hắn còn lóe lên sự sợ hãi.
Giản Chấn lại đi tới gần Ba Béo, nhìn hắn chằm chằm, thích thú trước sự hoảng hốt của hắn.
Đoạn, anh ta nói khẽ vào bên tai hắn: “Ba Béo, có thể không ngồi tù thì không ngồi vẫn hơn. Chung quy, mày vẫn còn bà chị dâu tử tế suốt ngày đợi mày ‘ăn cơm tù’ để chiếm nhà của mày đấy.”