Vừa dứt câu nói Anna lập tức hoảng hồn nhìn lại hai tay mình, cô thật sự đang nắm cổ áo hắn mà không bị bất cứ vật cản nào gò bó. Bao nhiêu hoang mang hiện rõ trong mắt cô, câu hỏi đặt ra là bằng cách nào cô đã tháo bỏ được sợi dây nhưng bản thân lại không nhớ?
Bị che lấp bởi sự kinh ngạc không thốt nên lời, Anna giật mình nới lỏng tay xong xoay qua xoay lại như xác định gì đó, vì mất cảnh giác đề phòng với Davis nên ngay tức khắc cổ họng cô liền bị một lực mạnh bóp chặt hệt như nuốt phải miếng sắt chặn ngang họng. Anna tái mặt trừng mắt nhìn hắn vô lực lắc đầu phản kháng.
"Cô to gan thật, xem ra tôi không trừng trị chắc cô không hiểu câu nói ‘Tránh xa khỏi tôi’ là gì đâu hả!" Sắc mặt hắn vô cùng âm u, giống như rất nhiều giông bão đang đọng vào đáy mắt ấy, tỏa ra một sức mạnh uy hiếp không thể xác định được. Davis bỗng tăng lực ngón tay mạnh hơn như đang chứng minh lời nói của hắn không phải là sự thật. Chỉ thương cho kẻ bất hạnh đang phải hứng chịu sự phẫn nộ đó, mặt sắc cô càng lúc trắng xanh bất thường, đang lúc xác định bản thân sẽ không thoát khỏi thì bất ngờ cổ họng lấy lại được khối không khí thân thuộc, cô lập tức há miệng hớp một ngụm khí thỏa mãn.
Davis ngồi chỏm xuống, ngón tay thon dài lướt qua chiếc cằm tinh xảo của cô, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Chống đối tôi chính là phản tác dụng.” Anna với chiếc cổ trắng nõn bỗng đỏ lựng lên vì tức thời bị nghẹn, cô lười biếng liếc nhìn hắn, dù bản lĩnh ở cô không khuất phục nhưng phải thừa nhận một điều cô không phải là đối thủ của hắn, điều đó được cô thông suốt nhất là sau khi trải qua “hình phạt” vừa rồi. Có một chân lí rõ ràng hơn đó là đừng bao giờ dại dột đả kích với xã hội đen, nhất là người trước mặt này, hậu quả lớn nhất đó là chết lúc nào cũng không hay.
“Cô là gì của Robert, vì sao cô muốn cứu hắn.” Davis quan sát không bỏ lỡ chút biểu hiện nhỏ nào, chỉ thấy Anna hơi thều thào lắc đầu nói: “Robert thuê tôi phiên dịch cho ông ấy… nhưng mà… nếu ông ấy mất mạng thì ai trả tiền cho tôi. Tôi muốn cứu ông ta cũng vì muốn giữ lại tiền thôi…” Nói đến đó cô liền ho khan trông mặt mày tái nhợt hẳn đi.
Davis không có biểu hiện sẽ tin lời của cô, tuy vậy đôi mắt có chút dịu đi vài phần. Hắn nghĩ cô không phải là người đơn giản nhất là sau khi tận mắt thấy kỹ thuật cởi trói vừa rồi, động tác đó chuyên nghiệp đến mức chỉ trong vài giây ngắn đã thành công làm sợi dây tuột khỏi bàn tay một cách tự nhiên, và chỉ có thể là người được huấn luyện đặc biệt mới học được điều này. Duy nhất một lý do Davis có hứng thú ở cô, chính là cảm giác tò mò không đoán được thân phận của cô là ai, là nội gián hay còn thân phận nào khác?
Tình huống đang rơi vào bầu khí im lặng thì bất giác cả hai đồng thời nhìn về hướng cánh cửa. Có tiếng bước chân đang tiến lại gần đây, Anna khẽ giật mình nhìn thấy đèn chùm, nó vẫn còn bật sáng, không khéo sẽ gây chú ý mất. Davis bước đi rất nhanh đi tới tắt hết công tắt, trong phòng trở lại với màn đen quen thuộc. Lúc này cô đã đứng lên được, đột nhiên bên ngoài tiếng đi lại ngày một rõ ràng hơn, cô hấp tấp đi tìm một chỗ trốn nhưng chưa kịp xác định mọi vật thì chân phải đụng mạnh vào cạnh bàn, tiếng động phát ra làm bọn khủng bố khẽ kinh động sau đó bắt đầu tìm kiếm.
"Hình như tiếng động ở trong phòng này, tao thoáng nghe nó phát ra từ đây, mày vào với tao xem sao."
Đoán chắc Davis đã nghe được nên khi hắn khẽ hít sâu Anna tự biết mình vào đưa đầu dồn vào chỗ chết, ngay lúc này cô thật muốn cắn lưỡi kết liễu bản thân luôn cho rồi. Khi cánh cửa được hé ra Anna lập tức bấn loạn lùi ra sau vài bước, thầm nghĩ lần này bị bắt thật rồi, nhưng ngay sau đó thân thể bị một lực kéo giật ngược lại, tiếp theo một bàn tay to lớn che miệng cô lại để chắc chắn cô không phát ra thêm bất cứ tiếng động nào nữa.
Động tác của hắn mạnh mẽ khiến cho Anna hơi choáng váng, dù vậy nhưng cô rất hợp tác đứng yên không ngại khi cơ thể đang bị người đó giữ chặt. Anna biết hắn đang giúp cả hai nên tự nhiên không muốn phản kháng nữa, chỉ là đôi mắt cô hơi mở to so với lúc bình thường. Lúc này mọi sự tập trung của Davis đều dồn về phía cánh cửa, hiển nhiên không phát hiện con người trong lồng ngực đang có chút ngượng ngùng…
Cô thật cảm tạ vì lúc này miệng cô đang bịt kín nếu không rất có thể cô sẽ không giữ được bình tĩnh mà thở gấp mất. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông, hơn nữa còn bị ép chặt dựa vào khuôn ngực vững chắc, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở hắn đang nhè nhẹ chạm vào chóp mũi cô.
Khi Anna đang cố đè nhẹ hơi thở khống chế chút run rẩy trong đáy lòng, khoảng một lúc không nghe được động tĩnh nào từ bọn khủng bố, cô định xoay lại thì thắt lưng bị cố định bởi một cánh tay đầy nội lực. Davis vẫn không buông mắt khỏi cánh cửa, hắn nói chỉ đủ mình cô nghe thấy: “Nếu để chúng phát hiện, chúng không giết cô ngay nhưng tôi thì có.”
Anna mím môi, biết được cô so với hắn không có tư cách phản ứng, cho nên cô lượng sức mình đành nghe lời đứng yên trong vòng tay của hắn.
"Bíp... Tụi bây mau chuồn thôi, nhà hàng sẽ nổ tung trong mười phút nữa, không muốn chết thì xuống đây kết thúc rồi chuồn mau... bíp."
Âm thanh phát ra từ bộ đàm vặn khá lớn nên hiển nhiên cô và Davis đều nghe được. Sóng mắt cô lập tức dao động kịch liệt, mười phút?! Bọn chúng thật sự sẽ cho nổ tung nơi này sao!
Dứt câu nói bọn chúng lập tức nhanh chân rời khỏi đó, thật may vì chúng chưa kịp vào… Nhưng đó không phải là tâm trạng mà Anna đang diễn tả, cô bủn rủn tay chân vì nghĩ tới số thuốc nổ được cài sẵn trong nhà hàng, nhiêu đó cũng đủ làm cô mất hết tâm trí không phát giác Davis đã buông cô ra, hắn lạnh giọng nói: “Sợ sao?”
“Dù sao tiền cũng mất rồi, với lại có anh chết chung cũng được…” Câu nói này thật ra chỉ mới hiện lên trong đầu cô thôi, tự nhiên khi bị hắn hỏi cô buột miệng nói qoạch tẹt. Lúc nhận ra sai lầm cô lén lút dời mắt chờ biểu hiện của Davis, hắn không tức giận cũng không có hành động bóp chết cô làm Anna hơi ngạc nhiên.
“…” Con ngươi màu xám trong bóng tối càng trở nên u ám khó lường. Davis xoay người đi ra ngoài trước sự bất ngờ của cô. Tuy qua câu nói cô có ý buông xuôi nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ xẹt qua thôi, bản năng sinh tồn trong cô vẫn còn rất mãnh liệt nha. Cho nên khi thấy hắn bước đi Anna ở đằng sau cũng đuổi theo với lý do nghĩ là, dù gì hắn cũng là xã hội đen chắc chắn sẽ có chiến lược thoát khỏi đây. Đi theo hắn, cô có thể ăn hôi mà giữ được mạng sống cũng không chừng.
Nhưng mà Davis không cho cô làm vậy, hắn đe dọa không được đi theo hắn. Anna uất ức nhìn người đàn ông cao một mét chín trước mặt. Chiều cao của hắn khiến cô có cảm giác như đang chắn phải ngọn núi Fansipan.
"Cô đang tỏ ra chống đối tôi?" Hắn lạnh lùng nói, từng câu chữ sặc mùi uy hiếp.
Anna có chút không bằng lòng nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh ấy ngoài khuất phục cô không thể nào tiến lên chửi hắn là đồ ích kỷ được. Thuận theo ý hắn, cô không đi theo nữa, để hắn sau khi khuất tầm mắt cô mới sực nhớ đến câu nói của tên vệ sĩ, lối thoát duy nhất là ở trên sân thượng nếu may mắn có thể sẽ có trực thăng đến cứu thoát, hoặc có khi họ đang chờ ở đó cũng không chừng.
Niềm tin thắp sáng cháy mãnh liệt, cô điên cuồng chạy hết sức mình, vượt qua hai tầng lầu thành công, cô mở cửa và lập tức gió đêm lạnh lẽo ập đến, gào thét dữ dội. Anna dụi mắt nhìn xung quanh, quả nhiên có một chiếc trực thăng đang đậu cạnh tòa nhà bên cạnh. Cô vội làm đủ kiểu để được chú ý, hét to: “Cứu… cứu với… Tôi ở đây!"
Nhưng không thấy dấu hiện phát ra từ trực thăng, Anna bắt đầu nóng ruột bằng chứng cô đã la khan cả giọng vậy mà vẫn không có chiếc nào bay lại đây. Lần cuối dồn hết sức lực Anna gào lên kêu cứu, may sao có một người từ bên trong đi ra cửa nhìn thấy cô, những tưởng được cứu không ngờ người đó vẫn đứng yên hoàn toàn không có định cho trực thăng bay đến.
Vì kẻ đó cũng bịt mặt nên Anna lập tức suy đoán rất có thể đó là đồng bọn của tụi khủng bố, thế là bỏ luôn kế hoạch nấn ná ở đây Anna chuyển mình chạy ngược lại, đúng lúc thấy thân hình Davis đang vác thêm một người đàn ông bên vai.
“Robert?” Cô kích động thốt lên, người của ông xụi lơ dựa vào Davis, vết thương đổ máu ướt cả vùng bụng. Hóa ra Davis ban nãy quay lại là vì cứu Robert sao?
Hắn trông thấy cô nhưng cử chỉ lại rất lạnh lùng đi lướt qua, và điều đáng trông đợi hơn là trực thăng đột nhiên di chuyển hướng bay đến chỗ hai người. Bay một khoảng xác định xong thả dây xuống, từ trong đó có hai người xuất hiện vội vàng chạy lại đỡ lấy Robert. Chứng kiến được toàn bộ Anna lập tức xác định đó không phải là đồng minh khủng bố, hơn hết bọn người này có vẻ như rất kính nể Davis.Cô nghĩ rất có thể bọn họ chính là thuộc hạ của Davis, bằng quyết tâm mong mỏi được thoát khỏi đây Anna vô thức vịn lấy cánh tay hắn. “Làm ơn hãy đưa tôi đi cùng anh…”
Davis xoay người lại, dưới bóng đêm thân hình cao lớn ấy bỗng u ám hơn, so với vẻ đẹp ma mị của hắn cái nhếch miệng nửa vời kia càng làm cho cô có một cảm giác bất an. “Cô thật sự muốn?”
Tự dưng trong thâm tâm Anna bắt đầu hoảng loạn, cô có thể trả lời ‘đúng vậy’ nhưng vì sao cô còn cảm giác đó không đơn thuần mang ý nghĩ như vậy. Nhưng ngoài dự tính Anna đột ngột trả lời, để biểu hiện cho sự chắc chắn của mình, cô gật đầu một cái thật kiên quyết. Đôi mắt u ám của hắn chốc lóe lên tia sáng kì lạ, trước khi để cô kịp nhận ra thì hắn đã nói: “Nhưng tôi thì không chắc sẽ làm vậy.”
Một ngọn lửa giận dữ mới bùng lên trong cô, hắn cảm nhận cơn tức của cô qua ánh mắt, nhưng thái độ vẫn dửng dưng đi lại nơi trực thăng cách vài bước chân và nhẹ nhàng nói, trái lại thông tin đó chính là một cú sốc lớn đối với Anna. “Trên sân thượng còn có một quả bom được giấu bên dưới chậu cây, nếu cô tháo được cô có cơ hội được sống còn không thì tạm biệt.”
Cô chết trân nhìn hắn leo lên trực thăng một cách ngon lành và bay đi mất, trong lòng vô cùng bốc hỏa không bình tĩnh được mà liên tục sỉ vả. “Đồ khốn, vô sỉ, đê tiện... đồ thua hơn cả cầm thú! Hừ, tôi chết rồi cũng lôi anh chết theo cho mà coi..."
Không có thời gian để chửi một kẻ đã cao chạy xa bay, hiện tại cô phải nhanh chóng tìm quả bom và vô hiệu hóa nó thì mới có cơ hội được bảo toàn tính mạnh, nếu không… ý nghĩa ấy khiến đám tóc gáy cô dựng hết cả lên vì sợ.
Tìm được chậu cây xong quả nhiên thấy được số thuốc nổ bên dưới. Cô bắt đầu luống cuống tay chân khi trên màn hình liên tục nhảy con số đếm ngược. Đằng nào cũng hết đường chạy, cô đánh liều cầm nùi dây đủ màu sắc được nối với bom. Đồng hồ hiển thị chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, càng bị ép bởi thời gian từng giây bị rút ngắn lại, Anna càng trở thành con ngốc lúng túng không thể làm gì. Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một tia sáng đầu tiên đó là tìm vật bén nhọn để cắt sợi dây.
Lập tức tầm mắt mở rộng quét nhìn xung quanh, chợt nhớ cánh cửa được làm bằng kính, cô không nghĩ ngợi liền đem chậu hoa đập mạnh vào khiến cho hàng ngàn mảnh gương vỡ vụn. Sau khi cầm lấy một mảnh gương cô bối rối không biết chọn chính xác sợi dây nào để cắt.
Đen, đỏ, hay màu trắng?
Đồng hồ vẫn tiếp tục đếm ngược, chỉ còn đúng mười giây nữa thôi, nhìn con số không ngừng thụt lùi Anna siết chặt tay khiến vật nhọn cứa vào da túa ra máu. Thời điểm nghẹt thở chỉ còn lại năm giây, cuối cùng Anna ra tay chọn cắt đứt sợi dây màu trắng, sau này cô giải thích vì đó là màu sắc đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt nhìn thấy thế giới nên cho dù kì tích có xảy ra hay không thì nếu có lỡ chết ở đây cô muốn màu sắc cuối cùng bản thân nhìn thấy cũng là màu trắng.
Đâu đó trên màn hình số đếm vẫn tiếp tục nhảy cho đến con số …
Bùm!
Ngọn lửa với sức công phá cực kì lớn khiến mọi thứ nổ tung và tàn phá ba tầng lầu của nhà hàng. Khung cảnh bên dưới hoang tàn thê lương bấy nhiêu ngược lại bên trên lại yên bình bấy nhiêu. Davis từ trên cao tóm gọn tất cả vào trong đáy mắt lạnh lẽo, vành môi nhếch thành một nụ cười tàn nhẫn, “Có bản lĩnh lắm…”