Bẫy Của Sói Xám

chương 5: chủ nhân và thuộc nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đừng để chúng đuổi kịp, chạy nhanh lên..."

Trong mơ màng Anna nghe thấy tiếng của một người đàn ông đang nói với mình, người đó nắm tay kéo cô chạy thật nhanh giống như muốn trốn khỏi một điều gì đó rất đáng sợ. Mọi vật di chuyển vô cùng mờ ảo nên cô không thể nhìn rõ được gương mặt người đàn ông bí ẩn đó, đến khi cô đang cố làm hình ảnh rõ hơn thì xung quanh bắt đầu mờ nhạt và… biến mất.

Bóng tối đột ngột ập đến khiến cô hoảng sợ vì mất tầm nhìn. Nỗi khiếp sợ nhấn chìm cô trong giây lát, sau đó cô bị mất trọng lực rồi rơi xuống đáy biển, cơ thể bị nước cuốn xoáy dữ dội, cảm gác lồng ngực đang bị nhét một tảng đá căng cứng đau buốt, và chân tay như buột phải xiềng xích nặng nề kéo xuống, mặc kệ cô có vùng vẫy cực lực thế nào mực nước biển càng lúc dâng cao hơn.

Cuối cùng…

"Không... không... cứu tôi với!" Anna choàng tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng, toàn thân lập tức truyền đến như vừa trãi qua cực hình gian khổ. Cô thở hổn hển, nhận ra tất cả chỉ là ác mộng lúc đó cô mới bình tĩnh trở lại.

Tuy đó chỉ là một giấc mơ nhưng tại sao nó mang cảm giác chân thật vô cùng như thể cô đã từng trải qua, khiến bản thân không cách nào ngừng nghĩ về người đàn ông xuất hiện cùng với nội dung người đó nói.

Thực ra, cô đang chạy trốn khỏi cái gì?

Anna chớp mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt cô đầu tiên là gian phòng ngủ rộng lớn trang trí đèn trần pha lê rực rỡ và bộ ghế sofa bằng da quý tộc. Phải công nhận người chủ này rất có mắt thẩm mỹ, lối kiến trúc và cách bày trí mang đậm phong cách Châu Âu kiểu cổ kính và sang trọng. Cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng, thầm nghĩ đây có thể là nhà của ai đó chứ không phải ở khách sạn nhưng là ai đã đưa cô đến đây và nơi này là đâu?

Tỉnh giấc trong một căn phòng xa lạ, xung quanh lại không có ai bên cạnh, vô vàn câu hỏi đua nhau xoay vòng vòng trên đầu cô thì đúng lúc thấy bên ngoài có người đẩy cửa tiến vào. Người này có tư thế đi rất nho nhã, vóc dáng cao lớn, mái tóc màu nâu bóng mượt trông nổi bật hơn so với nước da nhợt nhạt của anh. Bước chân anh đi đến cạnh giường sau đó điềm nhiên chào hỏi: “Chào, tôi là Liam.” – Anh quan sát cô một lượt – “Cô cảm thấy thế nào, cơ thể có đau chỗ nào không?”

“Tôi, tôi là Anna.” - Giọng cô khô khốc đáp – “Tôi không sao, chỉ có tay chân thì hơi tê một chút.” Nhờ Liam giúp Anna mới ngồi dậy tựa mình ra sau, cơ thể khi cử động có cảm giác tê dại như hàng ngàn kiến bu quanh người. Hơi khó chịu nhưng không đáng nói bằng câu hỏi cô sắp nói tiếp. “Anh là người đã đưa tôi đến đây sao?”

Liam bật cười nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn giống như đang dò xét hơn là bình thường. “Cô thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra sao?”

Nghe vậy, Anna khẽ nhắm mắt lại suy nghĩ, trong lúc đó Liam cũng chăm chú nhìn cô không rời mắt. Ấn tượng của anh khi cô xuất hiện với hình ảnh là một cô gái xa lạ ngang nhiên được Chủ nhân mang về biệt thự, kì thực anh sẽ không quan tâm nếu như không phải anh ấy bắt anh bằng mọi cách cho cô tỉnh dậy. Bởi vì thân thể cô lúc ấy có khá nhiều vết thương mặc dù không nghiêm trọng nhưng nguyên nhân dẫn đến bất tỉnh chắc chắn có nhiều sự tình. Hơn nữa đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến thấy Chủ nhân ôm một cô gái về. Lúc đó bao nhiêu tò mò đều tập trung vào người cô, quả thật Liam thật sự rất muốn biết cô có thân phận là gì.

Nếu là tù nhân thì sao lại được đãi ngộ tốt như vậy?

"Tụi bây mau chuồn thôi, nhà hàng sẽ nổ tung trong mười phút nữa, không muốn chết thì xuống đây kết thúc rồi chuồn mau...”

"Cô to gan thật, xem ra tôi không trừng trị chắc cô không hiểu câu nói ‘Tránh xa khỏi tôi’ là gì đâu hả!"

"Cô đang tỏ ra chống đối tôi?"

“Trên sân thượng còn có một quả bom được giấu bên dưới chậu cây, nếu cô tháo được cô có cơ hội được sống còn không thì tạm biệt.”

Lần lượt hình ảnh và diễn biến của đêm định mệnh đó đang ào ạt như một cơn lũ tràn về trong kí ức. Anna khẽ giật mình, đôi mắt sáng mở to nhìn quanh căn phòng một lần nữa, xong rồi nhìn lại tay chân mới phát hiện bàn tay phải bị thương đã được băng lại. Liam kéo ngăn tủ ra lấy một cái gương và chìa ra trước mặt cô, anh nói: “Vết thương ở tay không nghiêm trọng lắm, còn vết sướt trên mặt chỉ là ngoài da nếu chăm sóc kĩ sẽ không để lại sẹo.”

Hình ảnh trong gương mà Anna nhìn thấy là vẫn là một cô gái quen thuộc, nhưng lần này có chút thương tích để lại nhắc nhở cô biết đêm hôm đó không phải là một giấc mơ mà là sự thật, một sự thật kinh hoàng!

Liam hơi liếc nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi! Anh đi ra chỗ cửa sổ và dõi mắt nhìn xuống dưới. Anna sau khi buông tấm gương xuống liền trông thấy Liam đang bước chân đi ra ngoài, cô thắc mắc hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Tình hình bắt buộc tôi phải rời đi.” Liam nhún vai đáp xong rồi đẩy cửa bước ra.

Anna nghiêng đầu khó hiểu nhìn cánh cửa được anh khép lại, câu nói của anh làm cô có chút tò mò nhưng vì không thân quen nên cô cũng không dám hỏi. Kế đó, cô lật chăn và bước xuống giường, lúc đi xung quanh cô mới có cơ hội được nhìn ngắm căn phòng kĩ hơn, đồ vật cho đến tranh vẽ treo tường đều có giá trị kể cả về mặt nghệ thuật hay trang trí đều rất tinh tế. Anna chạm nhẹ vào bức tranh treo cạnh cửa sổ, tâm hồn cô vốn dĩ cũng ưa chuộng vẽ tranh nghệ thuật, nên khi bắt gặp một bức ảnh đẹp liền đứng đó say sưa nghiền ngẫm.

Qua tấm kính trong suốt Anna thấy được bóng dáng của một người nhưng để hi vọng ngàn vạn lần đừng là người cô đang nghĩ tới, Anna đến gần sát với tầm kính hơn và nhận ra… Davis!

Cô kinh ngạc xoay người lại liền có cảm giác như ai đó đập mạnh vào gáy cô, tuy không đau nhưng rất choáng váng, không nói được gì cũng không thể làm gì.

Hắn mặc áo sơ mi màu trắng lịch lãm với cavet đen được thắt ngay ngắn trên cổ áo, ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào người hắn, đôi mắt kiêu ngạo vẫn chăm chú nhìn biểu hiện của cô. Ánh mắt mang lại cảm giác lạnh lẽo cho người đối diện, không hề đọng một tia ấm áp nào trong đó.

Tại sao cô không nhào tới và mắng chửi hắn là đồ vô lương tâm đã nhẫn tâm bỏ rơi cô ở lại với bom? Tại sao cô không hành động ngay đi? Tại sao lại không? Cuộc đấu tranh giữa tiến và đứng yên xảy ra.

Nhưng người chủ động trước lại là Davis. Từ chỗ hắn đến cô chỉ cách vài bước chân, không hiểu sao cứ mỗi bước chân hắn càng đến gần càng làm cô nảy sinh cảm giác né tránh. Theo tự nhiên Anna giơ tay chặn lại, “Không cần đến đây!”

Giả vờ không nghe thấy lời của cô, Davis vẫn từng bước di chuyển, đôi mắt loé lên tia sát khí đằng đằng, gằn giọng nhấn mạnh từng chữ: “Đồ tồi, vô sỉ, đê tiện... đồ thua hơn cả cầm thú…” – Bước chân dừng lại ngay chỗ cô, cả dáng người thon gọn dường như bị bóng lưng hắn sắp sửa nuốt chửng – “Tôi còn nghĩ đó là toàn bộ điều cô muốn nói ngay khi gặp tôi chứ?”

Anna với vẻ mặt sửng sốt, bị chột dạ nên lùi về phía sau, lắp bắp nói: "Cái đó... làm sao anh nghe được?" Cô còn nhớ khi đó hắn đã bay khá xa rồi mà?

Davis nhếch miệng cười nhạt. “Cô chỉ cần biết là giọng của cô rất tốt, tôi nghe không sót một chữ nào, từ đầu đến cuối.”

Vóc dáng nhỏ nhắn của cô lập tức bị cái bóng cao lớn của hắn bao phủ, mùi hương đặc trưng của đàn ông hòa quyện cùng mùi thuốc lá man mát xông vào khoang mũi cô. Khoảng cách cả hai bỗng bị thu hẹp khiến Anna nhớ đến lần gần gũi trong khách sạn, bước chân xấu hổ lùi lại phía sau như sợ đối mặt.

Hành động đó của Anna làm hắn thấy thích thú, vì cô cúi mặt xuống nên không thấy được, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh của Davis. “Nhìn tôi!” Con người hắn luôn có toát lên vẻ bản lĩnh tự tin xuất chúng nên hắn có điểm không vừa ý khi thấy cô tỏ ra rụt rè.

“Không nhắc lại!” Có thể nói khi Davis câu này là hắn đã rất kiên nhẫn, đôi mắt bỗng hẹp dần.

Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi bay bức rèm, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào phòng đúng ngay vị trí Davis đang đứng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt điển trai, khắc họa rõ nét từng ngũ quan hiện lên trong đáy mắt cô. Gương mặt góc cạnh nam tính tạo cho hắn một nét đẹp rất riêng, vừa lạnh lùng vừa cuốn hút. Chiếc mũi cao tỉ lệ với tính cách kiêu ngạo của hắn, đường sóng thẳng tắp với cánh mũi hẹp. Sâu trong đôi mắt mà Anna từng cho là nó rất đáng sợ lại được nhấn mạnh tông màu xám tỏa sáng. Ánh mắt sâu thẳm quyến rũ đến mức khiến người đối diện muốn trở thành tâm điểm trong đó.

Davis đón nhận ánh mắt của cô cũng có nghĩa hắn đang chăm chú nhìn như cách cô đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật. Cô sở hữu gương mặt hoàn hảo đến từng nét như thiên thần, làn da trắng không tỳ vết và đặc biệt là đôi mắt hút hồn người đối diện với hai màu ngươi đối lập giữa nâu vàng và xanh nhạt. Trong một lúc im lặng cả hai đối diện với nhau, khi ý thức bắt đầu trở lại Anna hơi ngượng mặt thu lại ánh mắt.

Cô hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Là tôi đưa đến.” – Anh tiếp tục trầm giọng nói - “Chẳng phải chính cô đã nói muốn đi cùng tôi sao?”

“Nhưng anh đã từ chối.” Cô lập tức đáp, biểu hiện giống như đang muốn vạch tội hắn ra, chỉ có bản thân cô mới biết khi đó cô đã tuyệt vọng đến nhường nào.

“Vậy cô muốn biết lý do tôi đổi ý hay là lý do khi tôi bỏ mặc cô.”

Anna chau mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cô trả lời: “Cái đầu tiên.”

“Cô thật sự mong đợi tôi sẽ đáp sao.” Nghe hắn nói vậy cô biết hắn không hề có ý định muốn giải thích cho dù cô có chọn cái thứ hai cũng như nhau. Nhưng bản thân vẫn kiên trì tiếp tục đặt câu hỏi khác.

“Tại sao tôi còn sống, ý tôi là khi đó rõ ràng tôi đã cắt sợi dây nhưng đồng hồ vẫn không dừng, sau đó tôi nghe thấy tiếng nổ cực lớn và…”

“Cô ngất đi…” - Davis đút hai tay vào túi quần - “Âm thanh cô nghe thấy là tiếng nổ bên dưới nhà hàng, còn quả bom cô cắt trúng sợi dây sự thật đã bị vô hiệu hóa từ trước.” Hắn liếc cô đọc được vẻ không tin trong mắt, hắn thản nhiên nói tiếp: “Đó là bom của tôi!”

“Chẳng lẽ, chính anh và bọn người khủng bố đó…” Chữ sửng sốt, kinh ngạc đều hiện rõ trên trán và toàn bộ gương mặt Anna, đáy mắt cô lung lay dữ dội. Hắn làm vậy là có mục đích gì? Nếu là đồng bọn thì tại sao hắn cũng bị bắt trói như cô? Hay tất cả cũng chỉ là đóng kịch?

Davis bỗng tiến sát lại gần cô, giọng điệu cực kì lạnh lẽo nói: “Phá hủy cả một pháo đài tôi còn có thể làm được, tôi cần mượn tay chúng sao?” Hắn đi qua cô và ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau dựng ngay đầu gối, cặp chân thon dài vắt chéo thể hiện quyền lực của một quý ông sang trọng.

“Vốn dĩ chỉ bằng số bom trên người của chúng thì không đủ thiêu hủy cả một nhà hàng…”

Vì hắn nói vậy cô nghi ngờ nói: “Có phải ngay từ đầu anh đã có ý định cho nổ nhà hàng nên vì vậy anh mới biết rõ vị trí giấu bom ở chậu cây, đúng không?” Anna liếc thấy cái gật đầu của hắn mà không biết điều đó minh chứng cho nguyên nhân gì.

“Tôi nghĩ cô sẽ phải hỏi câu thú vị hơn chứ.” – Ngừng một lúc hắn nói tiếp – “Đừng nói nữa, ngày mai cô sẽ đi cùng tôi đến một nơi.”

Anna trố mắt ngạc nhiên sau đó liền thay đổi cảm xúc tức giận chưa từng có: “Tại sao tôi phải đi cùng anh? Anh nghĩ mình là xã hội đen thì một tiếng bắt người đi dễ dàng vậy à! Tôi không đi, tôi muốn rời khỏi đây!”

Hắn nghĩ sau tất cả những gì hắn làm cô có thiện ý sẽ đội ơn phục tùng sao? Mẹ nó, chính hắn bẫy cô sống chết với đống thuốc nổ, thù sớm đã ghim chắc chắn cô sẽ trả thù. Cô đâu phải là con rối cho hắn mua vui, muốn vứt thì vứt muốn lượm thì lượm!

Kế đó, Davis bật dậy tiến sát lại người cô, Anna giật mình theo phản xạ lùi chân về phía sau, cho đến khi bị dồn đụng vào tường cô mới thấy anh đang đứng ngay trước mặt. Tinh thần chống đối lập tức bị hù dọa bởi đôi mắt như diều hâu của hắn đang lăm lăm chĩa vào người, bỗng nhiên Davis nhếch mép nở nụ cười giống như khí chất nguy hiểm trên người mang chút tà khí khiến người đối diện không cách nào thở đều.

“Chẳng phải chính cô đã quyết định sẽ đi cùng tôi sao, nhanh quên vậy à?”

“Nhưng lúc đó là tôi muốn anh cứu tôi nên mới nói như vậy.”

Hắn nhướn người cách xa một khoảng, sắc mặt u ám, giọng nói cũng lạnh hơn. “Có một sự thật rằng tôi không có lòng thương hại, ra tay cứu ai đều là tôi có mục đích sẵn.”

“Vậy mục đích chính xác anh cứu tôi là gì.” Anna nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Quả nhiên trong đầu hắn luôn có những mưu cầu lợi ích cho bản thân, sự việc hắn cứu cô cũng là trong tính toán của hắn, lẽ ra ngay từ đầu cô không nên cầu xin hắn làm gì.

“Làm thuộc hạ của tôi!” Lời nói hắn nói ra tuy rất nhẹ nhàng nhưng so với những gì cô cảm nhận được, đó là cảm giác khi bị một cây roi quất vào người, choáng váng đến mức không còn nói nên lời.

“Nếu từ chối thì sao?” Mất một lúc sau cô mới tiêu hóa được câu nói chói tai nhất mà cô từng nghe.

“Chết!” Anna vừa dứt lời thì hắn liền đáp, lời từ có lẻ đã được quy định sẵn nên không cần mất vài giây suy nghĩ để giải đáp. “Chống đối tôi chỉ có cái chết, ngay bây giờ cô có thể lựa chọn.”

Cô ngẩng mặt lên, đáy mắt trong suốt tựa như vì sao sáng ngời. “Tại sao cứ phải nhất định là tôi?”

Davis mỉm cười quyến rũ nhưng đó lại là nụ cười đáng sợ nhất mà cô dám chắc. Nó hoàn toàn không thích hợp để tỏa sáng trong tình huống căng thẳng như lúc này. “Sống trong thế giới của tôi thì tôi mới chính là người quyết định! Cô không có quyền thắc mắc, cứ thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì xuống mồ nằm. Đó sẽ là nguyên tắc đầu tiên mà cô bắt buộc phải học, kể từ bây giờ.”

Sắc mặt Anna chuyển sang trắng bệt, hơi thở cũng dồn dập hơn, chứng tỏ cô đang sợ hãi nhưng để hỏi cô đang sợ vì cái gì Anna sẽ không ngần ngại thừa nhận nói ra nguyên nhân chính là tại hắn. Nhưng không ai hỏi nên cô cũng không dám nói thẳng, chỉ sau khi Davis rời khỏi trả lại căn phòng như lúc chưa từng xuất hiện cô mới chạy lại giường ụp mặt vào cái gối, điên cuồng hét: “Thà bị bom nổ chết còn hơn làm thuộc hạ cho hạng người xấu xa như hắn, aaa…!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio