- Thấy cháu như thế này là bác mừng rồi! Suốt thời gian cháu hôn mê Bảo Trân suốt ngày uống rượu say khướt,bác thật sự rất vui khi thấy bây giờ mọi việc đã trở lại như trước! Thôi chúng ta dùng cơm đi! Chắc cháu cũng đã đói bụng rồi!
Ông Triệu mở tủ lấy một chai sâmpanh ra rồi lót đầy ba cốc,ông nhìn Gia Bảo và nói vẻ phấn khởi:
- Chúng ta nâng cốc vì sự bình an của cháu!
Gia Bảo uống một ngụm nhưng vì ông quen nên cô le lưỡi ra như một đứa trẻ khi ăn phải ớt cay.Ông Triệu và Bảo Trân thấy vậy thì ôm bụng cười,Bảo Trân véo má Gia Bảo trách:
- Không ngờ anh thay đổi đến cả sâmpanh cũng không uống được! Nhưng em lại thích thấy vẻ mặt trẻ con của anh như thế này!
Gia Bảo ngượng chín cả mặt,anh im lặng không nói gì nhưng tiếng của Phương Nghi réo bên tai:
- Hỏi đi! Hỏi ba của Bảo Trân là dự án bên Nhật tiến triển tới đâu rồi!
Gia Bảo cũng hỏi theo những gì mà Phương Nghi vừa nói:
- Dự án bên Nhật của bác tiến triển tới đâu rồi ạ!
Ông Triệu nói với vẻ hài lòng:
- Tốt cả cháu ạ! Đối tác rất hài lòng với các mẫu mã bên công ty bác,họ đồng ý ký hợp đồng trong ba năm!
Gia Bảo nói vẻ chân thành:
- Vậy thì tốt quá bác nhỉ!
Phương Nghi nghe vậy thì trách:
- Sao cô ngốc vậy? Chỉ nói được thế thôi à? Đáng lẽ cô phải nói là công ty EChikiwa là một công ty đòi hỏi rất cao về mọi mặt,các công ty bị họ từ chối không dưới hàng trăm,bác quả là một người có bản lĩnh khi có thế làm họ ký hợp đồng trong ba năm!
“Đồ thằng cha xấu xa! hắn chỉ muốn nịnh ba vợ tương lai mà chửu mình như vậy! Đúng là đồ đạo đức giả!”
- Gia Bảo thầm nghĩ.
Bảo Trân gắp lên một chiếc đùi gà vào chén của anh rồi:
- Đây là món anh thích nên em đã tự xuống bếp làm cho anh đấy!
“Toàn mỡ không,ăn cái này vào chắc mình sẽ lên ký ngay! Mình chỉ cần tăng lên khoảng năm ký thì những cái poster của tên Lâm Gia Bảo sẽ bị người ta dẫm nát trên đường thôi a a ha… ha… ha.”
Gia Bảo khoái chí khi nghĩ như vậy nên anh vội lấy dao cắt thịt trên những chiếc đùi gà và ăn một cách ngon miệng,rồi cả những món trên bàn anh cũng không chê bất cứ món nào,anh ngồi ăn cho đến khi không còn miếng thức ăn nào trên bàn dưới sự kinh ngạc của Bảo Trân và ông Triệu. Gia Bảo thấy vậy thì mỉm cười rồi chống chế:
- Xin lỗi vì đã ăn nhiều như vậy! Vì hôm nay cháu không có thời gian ăn nên bây giờ cháu rất đói bụng ạ!
Ông Triệu gật đầu với ánh mắt rất đỗi tự hào,ông nói:
- Có thực mới vực được đạo! Muốn làm việc gì thì cái bụng cũng phải no trước đã, ngày xưa ở tuổi cháu bác đã một mình ăn hết cả một nồi cơm đấy! Có như vậy mới là đàn ông chứ!
Gia Bảo gật đầu vẻ ngượng ngùng! Anh nói như để xóa tan không khí đó:
- Chắc Bảo Trân học nấu ăn từ bác gái phải không ạ! Thế bác gái hôm nay không có nhà ạ!
Ánh mắt kinh ngạc của Bảo Trân nhìn thẳng vào Gia Bảo,đôi mắt của ông Triệu thì đượm buồn như có một cái gì đau xót,Phương Nghi thì gào lên vẻ đáng sợ:
- Cô bị điên hả? Mẹ của Bảo Trân đã mất khi cô ấy lên mười hai tuổi rồi! Sao cô lại có thể hỏi câu điên khùng đó hả?
Gia Bảo nghe vậy thì vội vàng đứng dậy cúi người xin lỗi ông Triệu:
- Thành thật xin lỗi! Dạo này tinh thần cháu không được tỉnh táo lắm nên mới nói ra những ngu ngốc như vậy! Mong bác bỏ qua cho!
Ông Triệu mỉm cười vẻ thương cảm:
- Không sao đâu cháu! Cháu đừng cảm thấy khó xử vì chuyện đó! Chuyện đã qua lâu rồi thì đừng nó làm ảnh hưởng tới hiện tại cháu ạ! Cái gì đã là dĩ vãng quên được thì cứ quên còn nếu như vô tình nhắc đến thì cũng đừng bị nó khống chế!
Bảo Trân an ủi:
- Anh đừng tự trách mình! Em cũng hay lỡ miệng mà! Đừng để tâm nó sẽ khiến cho anh căng thẳng!
Gia Bảo cảm động rưng rưng nước mắt nghĩ “ Họ đúng là người tốt thế mà xui xẻo tin nhầm tên ác ma xấu xa đó! Ông trời đúng là không công bằng sao không ban cho cô ấy một người tốt hơn hắn chứ?”
Sau khi dùng xong bữa tối Bảo Trân nắm tay Gia Bảo đi ra hồ bơi. Cô hít một hơi dài rồi ngả người vẻ khoan khoái và buông giọng:
- Thật là dễ chịu! Không ngờ thời tiết ban đêm lại tuyệt như vậy!
Cô nhìn lên trời rồi chỉ vào một hai sao sáng nhất rồi nói:
- Dù biết là hơi ngớ ngẩn nhưng em luôn hy vọng tình cảm của chúng ta sẽ mãi mãi như hai ngôi sao đó,luôn luôn gắn kết mãi không xa rời.Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng không thể chia rẻ được chúng ta. Hai ngôi sao đó là vĩnh hằng trên dải ngân hà thì tình yêu chúng ta cũng vĩnh viễn hạnh phúc suốt kiếp!
Gia Bảo nhìn lên hai ngôi sao đó rồi nhìn Bảo Trân với đôi mắt đầy tâm sự:
“ Cô ấy rất yêu anh ta! Tình yêu đó rất chân thành mà cũng rất đẹp đẽ và trong sáng không một chút toan tính hay vụ lợi nào nhưng không hiểu sao trong biệt thự Lâm Châu không có mấy người thích cô ấy, có lẽ là giữa họ có hiểu lầm cũng nên,mình sẽ tìm cơ hội giải thích cho họ nghe ”
Bảo Trân tiến lại nắm tay của Gia Bảo,cô gục đầu vào vai anh như đang tìm lại cái cảm giác quen thuộc mà dường như đã gần mất đi. Gia Bảo không phản ứng gì vì mặc dù linh hồn của Phương Nghi không có mối quan hệ với Bảo Trân như là thể xác cô đang mang nhưng ngay lúc này chính cô cũng có một chút tình cảm với Bảo Trân, cái tình giữa hai người đồng cảm, giữa hai người con gái và giữa hai người bạn.Dưới bầu trời của các thiên sứ,dưới ánh trăng sáng vằng vặc của đêm hè,họ như thả hồn mình vào không gian để hòa quyện với vẻ đẹp của thiên nhiên.Trong lúc này chỉ có trăng và người,chỉ có những hạnh phúc những ước nguyện đẹp đẽ. Tất cả những toan tính của đời thường,những cuộc chạy đua danh lợi chỉ là phù du tan theo mây khói,chỉ là ảo ảnh và hư vô.
… …
Xứng danh là “thành phố nắm giữ chìa khóa kinh tế ” của đất nước,Sài Gòn luôn là điểm nóng của sự nhộn nhịp,thật đúng khi nói rằng sự sầm uất của những thành phố khẳng định nền kinh tế của một đất nước. Và chính ở thành phố này tốc độ chuyển động của kinh tế còn nhanh hơn cả tốc độ rơi của những hạt mưa trong trận mưa rào.Những ngôi biệt thự mọc lên như nấm, những trung tâm điện tử, trung tâm thương mại nằm dày đặc ở các địa điểm chính trong thành phố. Các khách sạn cao cấp cũng theo dòng xoay đó xuất hiện không ít. Chỉ tính riêng tại trung tâm Sài Gòn đã có tới mười khách sạn được xếp vào hàng năm sao và trong những khách sạn đó nổi bật hơn cả là khách sạn cao cấp SiQiO được xây từ năm .Toàn bộ kiến trúc của khách sạn đều được chính kiến trúc sư nổi tiếng thế giới Alex gomez tự tay thiết kế đến từng chi tiết nhỏ nhất, khi bàn chân của một ai đó đứng trên bậc thềm đầu tiên của đại sảnh khách sạn họ sẽ cảm nhận được sự sang trọng bên trong của khách sạn không khác gì một hoàng cung thời hiện đại. Một viên gạch ở đó có giá bằng một tháng lương của một viên chức bình thường. Lớp sơn trên tường cũng là loại sơn hàng đầu thế giới,nó có cảm giác mịn đến mức khi bạn chạm vào nó như thể là đang để ngón tay mình trên màn hình siêu nhạy của chiếc Iphone vậy. Đây là nơi thường được dùng để tổ chức các buổi họp của các quan chức cao cấp trong thành phố,những bữa tiệc cưới chi phí lên tới vài chục tỷ. Rồi những buổi giới thiệu của những nhân vật có tầm cỡ. Và nơi đó chính là nơi tổ chức cho buổi ra mắt của Gia Bảo hôm nay. Mọi việc đã chuẩn bị xong và nửa tiếng nữa buổi ra mắt sẽ chính thức bắt đầu. Ông Châu nhìn lên sân khấu vẻ hài lòng,ông lấy điên thoại và và gọi:
- Alô! Mọi việc ổn chứ con trai?
Đầu bên kia là giọng của Gia Bảo,anh nói nhỏ nhẹ:
- Dạ!Thưa ba ổn cả ạ!
Ông Châu nói vẻ khích lệ:
- Ừ! Cố gắng chuẩn bị cho tốt nha con! Hôm nay là ngày rất quan trọng! Chúng ta không nên để xảy ra sơ suất gì!
Gia Bảo lễ phép thưa:
- Dạ! Con biết rồi!
Gia Bảo cúp máy rồi rối rít kêu lên:
- Sao mà số mình khổ thế này cơ chứ? Hôm qua mới phỏng vấn hôm nay lại đến ra mắt rồi ngày mai lại tuyên truyền!Mình chết mất thôi! Sao anh ta không phải làm gì chứ! … Đúng rồi ba và anh Du Kiệt vốn rất thương mình làm sao mà mình phải làm việc gì cơ chứ!...Vả lại mình cũng chỉ là cô gái tầm thường ngoài việc học ở trường rồi phụ giúp vú Hòa nhặt rau mình không biết làm gì cả!
Ông Khôi bước vào hối thúc:
- Nhanh lên thiếu gia! Chúng ta chỉ có nửa tiếng nữa thôi mà giờ này đường lại rất tắc nữa,tôi sợ chúng ta sẽ không kịp mất!
Gia Bảo lo lắng đứng dậy định chạy ra ngoài theo ông Khôi nhưng cô chợt dừng lại rồi vội vã đóng cửa phòng và nói vọng ra:
- Chú ra trước đi! Cháu có chút việc,làm xong cháu sẽ ra liền!
Gia Bảo lấy điện thoại ra và gọi cho Phương Nghi nhưng có vẻ như không có ai trả lời,anh sốt ruột hối thúc:
- Làm ơn bắt máy đi! Nhanh lên! Bắt máy đi!
Lại thêm một lần nữa vẫn không có tín hiệu kết nối,ông Khôi gọi vọng vào:
- Thiếu gia ơi nhanh lên! Chúng ta sẽ trễ mất!
Gia Bảo ấn nút gọi thêm lần nữa tưởng chừng sẽ như mấy lần trước nhưng không ngờ trước khi các hồi chuông kết thúc thì Phương Nghi bắt máy với giọng đờ đẫn:
- Ai đây?Ai mà …lại phá hỏng giấc ngủ của tôi đây?
Gia Bảo nói nhanh như thể sợ Phương Nghi cúp máy