18
Tôi là Lục Hạng Niên. Sau khi Hiểu Hiểu hoàn toàn biến mất, tôi mới biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì.
Tô Hiểu Hiểu thích tôi nhiều năm rồi, cô ấy vẫn luôn đối tốt với tôi. Có một khoảng thời gian tôi cảm động đến mức muốn cưới cô ấy ngay lập tức, cho cô ấy tất cả mọi thứ của mình.
Bởi vì tôi biết rõ giấc mơ của cô ấy là tôi. Một cô gái hết lòng vì tôi như vậy, nếu bỏ lỡ thì chẳng còn ai có thể thay thế.
Nhưng đáng tiếc, Lưu Nhiễm Nhiễm đã trở về.
Hôm ấy, cô ta đã liên lạc nhờ tôi đến đón. Trái tim tôi nhiều lần bị giày vò bởi sự vui sướng khi tìm lại được thứ đã mất, cùng với sự xấu hổ, cảm giác tội lỗi khi phản bội Hiểu Hiểu.
Lưu Nhiễm Nhiễm đã phản bội tôi vào năm thứ ba đại học để du học nước ngoài với một kẻ giàu có. Cô ta rời đi vào năm tôi yêu cô ta nhất, một góc trong tim tôi vì thế mà trống rỗng, chẳng thể phân biệt được là do yêu hay hận.
Tôi tàn nhẫn nói với cô ta: “Cô không còn liên quan gì đến tôi nữa, còn đến tìm tôi làm gì? Tôi sắp kết hôn rồi.”
Tôi nghe cô ta suy sụp khóc lóc, kể lể rằng bản thân rất hối hận, bao năm qua đã chịu nhiều ấm ức. Cô ta nói mình muốn xuất ngoại để học chuyện sâu, đành đoạn bỏ rơi tôi cũng chỉ vì lo nghĩ cho tương lai của chúng tôi. Còn kẻ giàu có kia chỉ là công cụ để cô ta lợi dụng, đợi đến lúc học xong sẽ quay về tìm tôi, cùng nhau vun đắp tương lai.
Lý do này buồn cười biết bao nhiêu! Ban đầu, chính cô ta đã ngạo nghễ chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
“Lục Hạng Niên, anh cho tôi được cái gì? Không quyền không tiền, cuộc sống mà tôi mong muốn cũng không có. Bây giờ anh còn muốn ngăn cản tôi theo đuổi tương lai xán lạn phía trước? Anh thật ích kỷ!”
Đó là những gì cô ta nói vào lần thứ tám tôi tìm đến sau khi chia tay, vậy mà bây giờ, cô ta còn dám nói là vì tương lai của chúng tôi.
Cô ta không biết rằng một người có thể bỏ rơi người bạn trai hiện tại để lợi dụng người đàn ông khác vì tương lai thì lòng tham của cô ta sẽ không ngừng tăng lên. Cô ta có thể bỏ tôi một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai.
Vì thế, tôi không hề cảm động, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
Đã trôi qua nhiều năm như thế, cô ta còn tưởng tôi là kẻ ngốc năm đó sao?
Cùng lúc đó, tôi mới biết rằng tôi hận cô ta, tôi muốn báo thù. Tôi muốn làm cho Lưu Nhiễm Nhiễm yêu tôi thật sâu đậm rồi bỏ rơi cô ta, để cô ta trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng khi ấy của tôi.
Mặc dù biết làm điều này sẽ có lỗi với Hiểu Hiểu, nhưng tôi thật sự rất hận. Hiểu Hiểu yêu tôi như vậy, cô ấy nhất định sẽ chờ tôi, cũng sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin là như vậy.
Nhưng cô ấy đã rời đi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
19
Tôi không đi đón Lưu Nhiễm Nhiễm.
Về đến nhà, nhìn thấy Hiểu Hiểu đang bận bịu, lòng tôi dịu lại. Tôi trò chuyện với cô ấy, cùng cô ấy nấu cơm, tôi muốn cho cô ấy cảm giác an toàn. Cô ấy là một người rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần tôi tỏ ra quan tâm một chút, cô ấy sẽ vui vẻ rất lâu.
Lưu Nhiễm Nhiễm gọi điện đến, khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình đang uống say ở quán bar, nhờ tôi đến đón về. Cô ta nói vì mới về nước nên không có người quen ở đây, chỉ có tôi, dù không đồng ý quay lại nhưng tôi có thể đến đón cô ta với tư cách bạn bè được không?
Tôi biết đây là một cơ hội tốt. Nếu cô ta đã muốn đeo bám tôi đến vậy, tôi sẽ cho cô ta cơ hội.
“Hiểu Hiểu, công ty anh đột nhiên có chuyện gấp. Anh phải tăng ca, em ở nhà ngủ sớm đi.”
Cô ấy rất tin tưởng tôi, còn chọn quần áo, thắt cà vạt cho tôi và mỉm cười nói sẽ chờ tôi về, tôi không nên làm việc quá sức.
Nhìn Hiểu Hiểu như vậy, tôi cảm thấy cô ấy thật sự rất tốt. Tôi hôn lên mặt cô ấy một cái, nói: “Đừng chờ anh, đi ngủ sớm đi. Tháng này rảnh rỗi rồi, chúng ta cùng đi Hải Nam du lịch nhé!”
Nhìn đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ phấn khích, tôi nghĩ cô ấy thật dễ thỏa mãn. Tôi sẽ cưới Hiểu Hiểu, nhưng không phải bây giờ.
Đêm đó, tôi cùng Lưu Nhiễm Nhiễm ở khách sạn, cả đêm không về.
Cô ta khóc lóc van xin tôi quay lại, cởi hết quần áo trên người, nói rằng cô ta không dám mong được ở bên tôi nhưng sẵn sàng trao hết tất cả cho tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn nên đã chuốc say cô ta, tìm một tên trai bao để hai người họ ngủ với nhau, sáng hôm sau lại vờ như người đã quan hệ với cô ta chính là mình.
Nhưng để tạo cảm giác khủng hoảng cho cô ta, tôi nói rằng mình không thể có lỗi với Hiểu Hiểu, tôi muốn quay về tìm cô ấy, tránh cho Hiểu Hiểu suy nghĩ nhiều.
Tôi đã học được rằng: Muốn câu cá lớn thì phải để nó lo được mất.
Lưu Nhiễm Nhiễm tới công ty tôi, điều này làm tôi không ngờ đến. Cô ta mới về nước, vậy mà khi tiến vào công ty thì chức vụ lại ngang bằng tôi.
Tôi cảm nhận được sự thay đổi của Lưu Nhiễm Nhiễm. Cô ta luôn tỏ ra lấy lòng tôi một cách hèn mọn, khiến tôi vô cùng hả hê. Tôi hẹn hò với cô ta, mua quà, mua hoa tặng cô ta. Tôi cảm nhận được cô ta ngày càng thích tôi, sợ mất đi tôi. Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi.
Nhưng tôi càng cảm thấy có lỗi với Hiểu Hiểu. Sợ cô ấy biết chuyện, tôi về nhà ngày càng sớm, dành nhiều thời gian cho Hiểu Hiểu hơn, nhưng nỗi lo lắng vẫn ngày càng trầm trọng.
Áp lực quá lớn, tôi bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Cho dù như vậy, Hiểu Hiểu vẫn chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, nấu canh giải rượu cho tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí.
Cô ấy càng như vậy, tôi càng không muốn chia tay. Trong đầu tràn ngập hình ảnh cô ấy đối tốt với tôi bao năm nay, tôi mới nhận ra mình không thể mất đi cô ấy.
Nhưng oán hận và trả thù một khi đã đã bắt đầu sao có thể dễ dàng dừng lại?
Cho đến khi Lưu Nhiễm Nhiễm bị s.ảy th.ai.
Tôi như một người sắp làm cha ngóng chờ sự xuất hiện của đứa con, tỏ ra vừa vừa đau lòng vừa tiếc nuối, sau đó đương nhiên tôi càng xót thương cô ta hơn.
Lưu Nhiễm Nhiễm đề nghị tôi chia tay với Hiểu Hiểu.
Còn một tuần nữa là đến tiệc đính hôn, nếu giờ hủy hôn thì không chỉ tổn thương Hiểu Hiểu mà còn làm mất mặt cả hai bên gia đình.
Tôi vẫn đang do dự, nhưng Lưu Nhiễm Nhiễm lại khóc lóc thảm thiết. Vì không muốn thất bại trong gang tấc, tôi đã để cô ta tùy ý hành động. Nhìn cô ta gửi tin nhắn yêu cầu chia tay, nhìn cô ta gửi ảnh chụp trong điện thoại cho Hiểu Hiểu, tôi nghĩ trước đây lúc tôi thích Lưu Nhiễm Nhiễm, Hiểu Hiểu vẫn không rời đi, lần này nhất định cô ấy cũng sẽ như thế. Chờ sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ giải thích mọi chuyện, rồi cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Nhưng có rất nhiều chuyện sau này tôi không kiểm soát được nữa.