20
Lưu Nhiễm Nhiễm đi tìm Hiểu Hiểu. Tôi sợ Hiểu Hiểu bị bắt nạt nên liền đi theo, vì vậy cũng tận mắt nhìn thấy cô ấy tạt nước vào Lưu Nhiễm Nhiễm.
Dù vô cùng vui vẻ nhưng tôi vẫn phải tiếp tục diễn kịch, vì vậy tôi xông lên vờ ra vẻ ân cần quan tâm Lưu Nhiễm Nhiễm, kỳ thật tôi vẫn luôn liếc nhìn Hiểu Hiểu. Thấy cô ấy thất vọng, lòng tôi đau như c.ắt.
Tôi không dám nhìn cô ấy, sự thất vọng của cô ấy có thể đốt cháy tim tôi.
Tôi tự nhủ rằng sẽ sớm thôi. Chỉ còn vài ngày nữa kế hoạch sẽ thành công, tôi sẽ giải thích tất cả cho Hiểu Hiểu.
Tôi và Lưu Nhiễm Nhiễm bắt đầu hẹn hò với nhau, trong công ty, ở trên đường, và trong rạp chiếu phim. Tôi cảm giác được Lưu Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn yên tâm, cô ta tưởng bản thân đã giành lại được tôi.
Ngày đó, Hiểu Hiểu đến công ty tìm tôi. Cô ấy nói cô ấy bây giờ chính là tương lai của tôi sau này. Tôi muốn nói cho Hiểu Hiểu biết tôi không hề phản bội cô ấy, chỉ luôn một lòng yêu thương cô ấy.
Nhưng Hiểu Hiểu đã không cho tôi cơ hội này.
Cô ấy hoàn toàn biến mất. Tôi điên cuồng đi tìm cô ấy trong vô vọng, cô ấy đã hoàn toàn cắt đứt với tôi.
Nỗi kinh hoàng tột độ bao trùm lấy tôi. Tôi như một cái xác vô hồn, ngay cả việc trả thù cũng không còn bận tâm nữa.
Lưu Nhiễm Nhiễm cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, bèn chất vấn tôi có thật lòng với cô ta không.
Tôi tháo bỏ lớp mặt nạ đang đeo trên mặt.
“Lưu Nhiễm Nhiễm, cô còn hy vọng tôi yêu cô sao? Cô nhớ lại xem cảnh tượng cô vứt bỏ tôi như thế nào đi! Lưu Nhiễm Nhiễm, loại phụ nữ như cô không xứng được yêu!”
Lưu Nhiễm Nhiễm điên cuồng lao đến cào cấu tôi. Đây là lần đầu tôi thấy cô ta kích động đến vậy, nhưng trong lòng tôi chẳng vui sướng chút nào.
Tôi không hối hận vì đã trả thù Lưu Nhiễm Nhiễm, nhưng tương lai không có Hiểu Hiểu bên cạnh, tôi nên làm thế nào?
Hai năm qua, tôi và Hiểu Hiểu tôn trọng nhau như khách. Phần lớn đều là cô ấy nói, tôi nghe, tôi luôn thụ động nhận lấy những gì cô ấy hi sinh cho mình.
Chúng tôi không cùng nhau đi vòng quay ngựa gỗ, không cùng chơi các trò mạo hiểm, không cùng đến những quán ven đường. Tôi còn biết rằng thật ra cô ấy không thích quần áo màu trắng nhưng vẫn luôn mặc chỉ vì tôi thích.
Nhưng tôi thật sự thích nó sao? Đó chẳng qua là màu Lưu Nhiễm Nhiễm thích mà thôi.
Tôi muốn chờ sau khi giải quyết Lưu Nhiễm Nhiễm xong sẽ mua một tủ quần áo xanh nhạt mà cô ấy thích.
Nhưng không còn cơ hội nào nữa. Tôi không tìm thấy cô ấy, tôi đã đánh mất cô ấy thật rồi.
Cuối cùng, cô ấy cũng nhận điện thoại của tôi, nhưng khi tôi muốn giải thích, cô ấy lại lạnh lùng nói: “Lục Hạng Niên, khi yêu anh, tôi cam chịu thương tổn, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, trao cho anh hết thảy, nhưng giờ tôi không còn yêu anh nữa thì anh còn là cái thá gì đâu?”
Câu nói kia làm tổn thương tôi sâu sắc.
Cô ấy… Không yêu tôi nữa rồi.
Cô ấy theo đuổi tôi bảy năm mà chẳng hờn trách hay hối hận, nhưng vì trả thù Lưu Nhiễm Nhiễm, tôi đã đánh mất cô ấy. Cô ấy không còn yêu tôi nữa.
Tại sao lại như thế? Tôi làm sai rồi sao?
21
Tôi bắt đầu đấu đá trên thương trường với Lưu Nhiễm Nhiễm. Ở cùng công ty, cô ta muốn hủy hoại tôi, tôi cũng thế; chúng tôi đấu đá lẫn nhau.
Một tuần sau, chúng tôi ngừng h.ủy h.oại đối phương vì Lưu Nhiễm Nhiễm đã mang thai, cô ta nói đó là con của tôi. Cô ta lại lần nữa khóc lóc van nài tôi, muốn được ở bên tôi. Tôi lại nở nụ cười.
“Lưu Nhiễm Nhiễm, chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ. Lần nào tôi cũng hạ th.uốc m.ê cô, gọi tr.ai b.ao đến làm với cô, sau đó lại cho cô uống th.uốc ng.ừa th.ai.”
Tôi từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cô mang thai con người khác, giờ lại muốn tìm tôi chịu trách nhiệm. Cô có rẻ tiền quá không?”
Lưu Nhiễm Nhiễm lại đánh tôi như điên.
“Lục Hang Niên, sao anh lại ác với tôi như thế? Tại sao anh có thể như vậy?”
“Chúng ta như nhau thôi.”
Không còn Hiểu Hiểu, tôi chỉ có thể sống tiếp dựa trên sự th.ống kh.ổ của Lưu Nhiễm Nhiễm. Chỉ khi thấy cô ta đ.au kh.ổ, tôi mới tìm được chút ý nghĩa trong việc trả thù cô ta. Nếu không, tôi phải chịu nỗi đau mất Hiểu Hiểu thế nào đây?
Nỗi h.ận th.ù trong lòng như gông cùm nặng nề trói buộc tôi và Lưu Nhiễm Nhiễm.
Lưu Nhiễm Nhiễm lại lần nữa s.ảy th.ai, lần này đích thân tôi đưa cô ta đến bệnh viện.
Khi làm phẫu thuật, bác sĩ đã trách mắng cô ta: “Cô đã s.ảy th.ai mấy lần rồi. Cô có biết tử c ung của cô không thể chịu được nữa không, sau này có lẽ sẽ không mang mang thai được nữa.”
Lời nói như một tia sét đánh vào người Lưu Nhiễm Nhiễm, nhưng tôi lại chẳng đau lòng chút nào.
Nhìn cô ta suy sụp, đ.au kh.ổ khóc òa lên, nhìn cô ta phát đ.iên rồi lại ngất đi, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng.
Màn trả thù này cuối cùng cũng kết thúc.
Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của mình tôi.
Đứa trẻ là của lãnh đạo công ty. Lúc tôi chia tay với Lưu Nhiễm Nhiễm, cô ta liền lên giường với lãnh đạo để trả thù tôi. Nhưng cô ta không biết, tôi chẳng hề quan tâm việc mình bị phản bội, vì tôi hoàn hoàn toàn không yêu cô ta. Tuy nhiên, cô ta lại rất hận tôi. Cô ta xúi giục lãnh đạo, khiến dự án của tôi xảy ra vấn đề, để công ty sa thải tôi.
Ngày đó, cô ta vênh váo nhìn tôi: “Lục Hạng Niên, không chỉ mình anh hận tôi, tôi cũng hận anh.”
Mặt tôi chẳng có biểu cảm gì. Thực ra, chẳng hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mất đi Hiểu Hiểu, mất đi công việc, đây có lẽ là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã làm tổn thương Hiểu Hiểu. Tôi xin chấp nhận.
“Lưu Nhiễm Nhiễm, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Để xem cô có thể phách lối được bao lâu.”
Lãnh đạo là người đã có gia đình. Trước khi rời công ty, tôi đã kể chuyện này với vợ ông ta. Hôm sau, tôi thấy video Lưu Nhiễm Nhiễm bị l.ột tr@n truồng và đ.ánh đ.ập ngoài đường.
Lưu Nhiễm Nhiễm có đáng thương không?
Rất nhiều người chửi mắng cô ta, nhưng liên quan gì đến tôi đâu?
Tôi đã mất Hiểu Hiểu rồi.
Tôi khóa mình trong căn phòng cưới của tôi và Hiểu Hiểu, nhớ lại từng khoảnh khắc hai chúng tôi ở chung. Mấy ngày không ăn, chỉ uống toàn rượu, dạ dày tôi không thể chịu nổi nữa.
22
Mẹ Hiểu Hiểu đã giáng cho tôi một đòn cuối cùng. Bà ấy cho tôi biết Hiểu Hiểu ở đâu, còn nói: “Cậu nợ Hiểu Hiểu một lời giải thích. Cậu đi tìm nó đi.”
Qua điện thoại, tôi nghe thấy bà và bố của Hiểu Hiểu nói rằng cô ấy đã hoàn toàn buông tay, mọi chuyện trước đây nên được đặt một dấu chấm kết. Hơn nữa, cũng không thể giấu mãi việc Hiểu Hiểu ở bên Bạch Quang, đó chẳng phải là chuyện đáng xấu hổ gì.
Sau khi biết tất cả đều đã kết thúc, lòng tôi đau nhói. Tôi không dám tìm Hiểu Hiểu, tôi sợ nhìn thấy cô ấy hạnh phúc. Tôi ích kỷ như vậy đấy. Nếu hạnh phúc này không phải do tôi mang đến thì tôi không muốn chúc phúc.
Sau một tuần ở trong phòng cưới kia, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đ ến Bắc Kinh tìm cô ấy, vì những tấm ảnh chụp vẻ mặt hạnh phúc của cô ấy mà mẹ Tô gửi đến làm tim tôi đau nhói.
Tôi muốn đấu tranh một lần cuối cùng, dù sao thì trước đây cô ấy cũng yêu tôi nhiều như vậy mà.
Tôi thấy cô ấy rồi.
Cô ấy thực sự vô cùng rạng rỡ. Cô ấy rất vui vẻ, tôi chỉ cần nhìn qua là biết.
Tôi muốn giải thích cho cô ấy rằng mình chỉ muốn trả thù Lưu Nhiễm Nhiễm chứ không hề lừa dối cô ấy. Nhưng cô ấy nói lúc cô ấy cần lời giải thích thì tôi lại trốn tránh, giờ thì cô ấy không cần nữa.
Trái tim tôi như chết lặng.
Đây có phải là cảm giác đau thấu tim gan?
Thế giới của tôi gần như sụp đổ.
Tôi gửi cho cô ấy một lá thư, giải thích tất cả mọi chuyện. Tôi không biết cô ấy có nhận được không, cũng không biết tâm trạng của cô ấy khi đọc được là gì, chỉ biết cho đến tận bây giờ cô ấy vẫn không hề liên lạc với tôi.
Cô ấy đã rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi từng nghĩ đến chuyện đi tìm Bạch Quang, muốn mắng hắn, đánh hắn, nhưng tôi lại chẳng có tư cách gì. Vào thời điểm tôi hẹn hò với Hiểu Hiểu, Bạch Quang cũng từng nói tôi không biết quý trọng. Hắn lúc nào cũng giữ khoảng cách, nhưng chính tôi lại là người đánh mất Hiểu Hiểu.
Lục Hạng Niên, đáng đời mày. Đây là cái giá mày phải trả khi đã phụ lòng người yêu mày sâu đậm.
➽─────────❥
Lời tác giả: Truyện kết thúc tại đây. Bài viết này dành cho những người yêu đơn phương. Nếu nửa kia không yêu bạn thì xin bạn hãy nhanh chóng rời đi, mối quan hệ không bình đẳng ấy sẽ chẳng có một cái kết tốt đẹp. Mỗi người trong chúng ta đều phải biết yêu quý bản thân mình.