"Đừng nhiều lời. Một là đo cho tôi. Hai là SCR bị thu mua. Cô chọn cái nào"
"Anh có thể đừng lấy cái này uy hiếp tôi được không?" Cô cảm thấy rất khó chịu. Lần nào anh cũng lấy SCR để uy hiếp cô.
"Tôi thích vậy đó. Cô vừa chạm vào người thằng khác đương nhiên phải chịu phạt rồi" Anh siết lấy eo cô, nhưng lại quên mất rằng anh đã đẩy cô ngã nên trên người cô vẫn còn vết thương.
"A...đau...anh bỏ tay ra."Tay anh chạm vào vết thương khiến cô đau. Cô bỏ tay anh ra.
"Xin...xin lỗi" Anh thấy cô như vậy liền bỏ tay ra.
"Anh...anh ra ngoài đi. Tôi đang làm việc." Cô không dám nhìn anh, cô quay mặt ra chỗ khác.
"Đang sợ tôi sao?"
"Tôi không có. Anh đột nhiên đến đây...tôi..."
"Còn chưa hết tuần mà đã muốn trốn sao?"
Anh đột nhiên nói đến chuyện này khiến cô giật mình.
"Tôi..."
"Còn ngày nữa, cô không cần dọn về nữa. Chỉ cần đến Hoàng thị là được"
"Nhưng...tôi đã công bố thân phận rồi...sao có thể đến Hoàng thị làm được nữa?"
"Không nói chuyện này nữa. Đo đi"
"Tôi...tôi vẫn nên đo cho mẫu nam thì hơn..." Cô gượng cười không biết phải làm thế nào nữa.
"Mặt tên đó đẹp hơn tôi sao? Hắn có thân hình đẹp hơn tôi sao?" Anh nhíu mày khó chịu hỏi.
"Nhưng...người ta còn phải trình diễn nữa." Nếu chỉ là đo quần áo bình thường thì anh có thể tìm các nhà thiết kế khác. Sao lại đến đây tìm cô chứ?
"Cô... không sao tôi sẽ diễn" Anh miễn cưỡng nói.
"Anh...anh nói...cái gì cơ? Anh là tổng giám đốc Hoàng thị đó!! Đây không phải trò đùa đâu. Anh lên đó trình diễn không phải thành trò hề cho cả giới tài chính sao?" Cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh nói. Anh cũng đâu phải người mẫu, nói lên là lên thì sao có thể được.
"Chỉ là trang phục bình thường thôi có gì ghê ghớm"
"À...thì...còn phải trình diễn...ờ...đồ...đồ lót" Cô ú ớ không biết trả lời thế nào. Cái vấn đề này...nói ra thì ngại chết đi được...
"Nói cái gì cơ? Cô đo đồ lót cho hắn?" Mặt anh đen lại
"Không có! Không có đâu. Cái này là do người khác đo..." Dù gì cô cũng là con gái mà. Hơn nữa mấy năm trước cô chỉ thiết kế cho nữ, năm nay mới thiết kế cho nam. Cái vụ đo mấy đồ...như thế thì sẽ có người khác cho cô rồi
"Thật chứ?" Anh vẫn đang nghi ngờ
"Thật! % luôn"
"Vậy thì được. Thôi, không cần đo nữa. Chỉ cần nhớ là mai đến Hoàng thị là được rồi" Anh nói xong thì đi về.
----------
"Thư...thư ký Ngọc...cô...chút nữa sẽ qua Mỹ với tổng tài" Thư ký Trần không biết xưng hô với cô thế nào cho hợp. Dù gì cô cũng là chủ tịch của SCR nhưng...bây giờ lại chạy đến Hoàng thị làm việc...thật sự là khiến người ta không thể hiểu nổi
"Qua Mỹ? Sao không ai nói với tôi?"
"Lẽ ra phải là tôi đi... nhưng không hiểu sao tổng tài lại cho tôi làm đống việc của cô, còn cô thì qua Mỹ nữa?" Thư ký Trần khó hiểu. Cậu không hiểu là giữa cô và anh đã xảy ra chuyện gì nhưng dường như là không đơn giản chút nào. Cậu còn nghe nói cô và anh đã từng yêu nhau từ hồi cấp nữa. Lẽ nào chuyện này là thật?
"Tôi...tôi biết rồi. Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị" Cô thở dài, không còn cách nào nữa, thôi thì đi một chuyến cho dứt khoát đi.
"Thư ký Ngọc, rốt cuộc là tại sao cô trở về đây? Theo tôi biết thì cô ở Mỹ rất tốt dường như không còn chuyện gì để cô quay lại đây nữa"
"Tôi... Xin lỗi, tôi phải đi bây giờ." Cô né tránh câu hỏi của thư ký Trần.
______________
"Cô gái, cô làm rơi ví này" Một hành khách thấy liền nhặt lên rồi nói với cô. Có vẻ như là do cô vội quá nên không biết gì, vẫn chạy tiếp để kịp giờ lên máy bay.
"Vị tiên sinh này, anh có phải người quen của cô gái này không?" Hành khách mở ví ra thì thấy ảnh của anh rơi ra. Trùng hợp là lúc đó anh đi đến nên đã nói với anh.
"Đúng, là tôi" Anh thấy ví cô liền nhận ra.
"Vậy thì may quá. Cô ấy vừa đánh rơi ví xong, tôi vừa nhặt lên thì đã không thấy cô ấy đâu rồi. Anh có thể trả lại cô ấy giùm tôi được không?"
"Cảm ơn. Tôi sẽ đưa cô ấy" Anh nhận lấy ví của cô. Rõ ràng là bây giờ mới có giờ mà : mới cất cánh thì muộn gì chứ? Sao lại bất cẩn đến vậy chứ?
Anh mở ví của cô ra, còn có một bức ảnh nữa. Anh bỏ ra xem, là cô...ở bệnh viện? Tại sao...cô lại đội mũ như vậy? Tóc cô...tại sao không còn? Bức ảnh này có lẽ là được vài năm rồi, lật đằng sau ra, anh thấy...đây là năm rồi sao?
________________
"Đây, ví của cô. Lần sau cẩn thận chút được không?" Anh đưa ví cho cô.
"Biết rồi..." Cô cầm lấy ví.
"Tôi có người thân đang ở bệnh viện. Chút nữa cô ra tiếp đối tác một lúc. Tôi sẽ về nhanh thôi" Anh lấy cớ để cô không đi cùng. Anh biết, với tính cách của cô thì cô tuyệt đối sẽ không nói.
"Tôi...nhưng nếu họ muốn anh đến thì sao?" Cô quay sang hỏi anh
"Không sao, tôi sẽ nói trước với họ"
"Tôi đi cùng được không?"
"Không, cô cứ nghe theo tôi đi"
"Nhưng nghe nói bọn họ khó tính lắm. Tôi một mình không đấu nổi võ mồm đâu?" Cô kéo tay anh.
"Đừng nói bậy" Anh liếc nhìn cô.
"Đi...tôi không thích mấy cái bàn hợp tác này nọ đâu"
"Cô thân là chủ tịch mà không bao giờ đi bàn mấy chuyện thế này sao?"
"Toàn là do Hoàng Linh làm thôi"
"Được rồi...cô đi cùng cũng được. Nhưng đừng có xen vào chuyện của tôi" Anh không muốn cô biết là anh muốn đi điều tra cô
"Không thành vấn đề"
Anh biết Stanford là một trong những bệnh viện lớn nhất ở Mỹ. Cô nhất định sẽ chữa trị ở những nơi thế này.
Anh đến gặp bác sĩ David-bạn anh. Muốn tìm thông tin của một bệnh nhân đối với David không có gì khó cả. Hơn nữa đó còn là bạn anh, điều này càng đảm bảo hơn.
"Này, anh bạn cuối cùng cũng đến thăm tôi rồi sao?" David vui vẻ nói.
"Tôi không đến thăm cậu"
"Đừng làm người ta tụt hứng như vậy chứ. Không ngờ cậu còn nhớ tới người bạn này đâu đấy. Thân phận của cậu khiến tôi giật mình đấy."
"Tôi muốn nhờ cậu một chuyện. Đây, cậu nhìn cô ấy có quen không?" Anh đưa bức ảnh cho y
"Cô gái này sao? Nhìn quen lắm nhưng không nhớ được. Để tôi tìm lại hồ sơ cho"
Cô muốn đi cùng anh là bởi vì cô cũng muốn kiểm tra sức khoẻ lại lần nữa cho chắc chắn.
"Ah, cô gái đó tôi nhớ rồi...tên là...Linh...Linh Hoa...đúng không? Nhìn kìa, cô ấy đang đứng gần chỗ ghế chờ đấy" David quay ra chỗ ghế chờ thì đột nhiên nhìn thấy cô nên nhớ ra.
Cô nhìn từ xa thì thấy bác sĩ David nên muốn đến chào hỏi một lúc. Dù gì cũng là y đã là người chữa cho cô.
"Bác sĩ" Cô đi đến chỗ y.
"Hai người quen nhau?" Anh khó hiểu hỏi
"Cô ấy là bệnh nhân từng xạ trị ở đây mà"