"Hai người quen nhau?" Anh khó hiểu hỏi
"Cô ấy là bệnh nhân từng xạ trị ở đây mà"
"Cô...bị ung thư sao?" Lẽ nào cô là vì phải xạ trị nên mới bỏ đi năm liền sao?
"Kh...không có...là...là em trai tôi thôi...Lúc đó là tôi đến đây để thăm mà" Cô không muốn để anh biết nên tìm đủ mọi lí do để dấu
"Linh Hoa tiểu thư? Cô nói gì vậy? Rõ ràng đó là cô mà. Hồ sơ của cô vẫn còn, nếu cô cứ một mực phủ nhận như vậy, tôi sẽ lấy ra để cô xem"
"Tôi...tôi xin lỗi...tôi đi trước" Cô biết là mình không thể dấu được nữa, liền chạy đi
"Vậy cậu nói cho tôi biết đi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Anh thật sự không thể hiểu nổi. Nếu cô đi xạ trị thì nói với anh cũng đâu có sao?
"Chuyện này...nói ra cũng dài. Nhưng vì sự nghiệp bắt vợ về nhà của cậu, tôi sẽ nói. Vào phòng đi rồi tôi nói cho" Y dẫn anh vào phòng.
"Được rồi, nói đi" Anh muốn biết tất cả mọi chuyện. Tại sao cô lại trở nên như vậy? Tại sao không nói cho anh biết mà lại một mực dấu diếm như vậy?
"Tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Nhưng khoảng... năm trước là ba cô ấy đã liên lạc với tôi rồi. Lúc đầu cô ấy ở bệnh viện tôi thấy tối nào cô ấy cũng khóc cơ, lúc đấy còn có thai nữa. Tôi cứ tưởng là bị tên chơi xong rồi bỏ cơ. Hóa ra là cậu à?"
"Cậu nói vấn đề chính được không? Hơn nữa là ai bị chơi xong rồi bỏ còn chưa chắc đâu"
"À...tôi nhớ rồi. Haha, bị con gái nhà người ta đá có vui không?"
Nghe xong chán anh nổi ba vạch đen lên.
"Cậu không nói chứ gì? Tôi đi tìm viện trưởng là được" Nếu không phải là bạn thân thì chắc anh đã đá bay y ra khỏi cái bệnh viện này rồi
"Nói đùa chút thôi. Ngồi xuống đi" Y dở khóc dở cười với cái tên này. Thôi thì kể hết mọi chuyện để anh bị vợ xách về nhà vậy.
"Lúc cô ấy bắt đầu xạ trị thì đã sinh con rồi. Cái hôm cô ấy sinh làm cả bệnh viện hết hồn à..."Y chưa nói hết thì anh đã chặn lời.
"Không nói chuyện này"Mỗi khi nhắc đến chuyện cô có con, tâm trạng của anh lại tệ hơn. Cô có thể không ngần ngại gì mà phá bỏ đi con của anh...còn con của người khác cô lại liều mạng để sinh ra...Rốt cuộc thì cô đã từng có tình cảm gì với anh chưa?
"Mà này, cậu với cô ấy rốt cuộc là thế nào đây? Mấy năm trước đều là chồng cô ấy đến đúng không?"
"Cậu nói gì? Chồng? Cô ấy còn chưa kết hôn mà" Anh giật mình. Cô đã kết hôn sao?
"Không phải chứ? Tôi thấy đều là người này mà. Nhưng...hình như cô ấy cũng chả để tâm gì đến cậu ta thì phải? Cậu ta nắm tay cô ấy mà khiến cô ấy giật mình cơ, như là sợ cậu ta lắm" David lấy tấm ảnh trong ngăn bàn ra. Y thấy rất kì lạ, cô ngày trước còn làm rơi hôn thú mà. Hay là cô ly hôn rồi?
"Không phải cậu là người thứ ba xen vào đó chứ?" David đột nhiên nghĩ ra liền nói
"Cậu nghĩ như vậy sao?" Anh chán nản nghĩ đến cái ngày mà cô nói với anh về Gia Lân. Là hắn ta đã cướp cô khỏi anh, bây giờ lại cho rằng anh là người thứ ba. Chẳng phải là rất nực cười sao?
"Xin lỗi tại tôi thấy đứa bé trai của cô ấy giống cậu quá nên tưởng hai người ngoại tình với nhau"
"Giống tôi? Đến cậu cũng nói đứa bé đó giống tôi?"
"Cậu chưa gặp nó bao giờ sao? Lúc nhìn thấy là tôi sốc luôn đó. Cái tính thích sỉ nhục IQ của người khác đúng là cha nào con nấy rồi"
Đột nhiên như là có một cảm giác ấm áp đang dâng trào trong anh. Nếu như nhóc giống anh là sự thật...thì nhóc sẽ là con của anh...nhưng cô lại một mực chối bỏ...có lẽ anh nên đi điều tra thì tốt hơn.
"Được rồi...bây giờ tôi sẽ về Trung Quốc" Anh đứng dậy đi ra ngoài.
"Không ở đây thêm vài ngày sao?"
"Không, còn phải cướp cô ấy về nữa"
"Chẳng phải cô ấy cũng đang ở Mỹ sao?" David gãi đầu không hiểu cho lắm. Dù gì cô cũng đang ở Mỹ mà, trực tiếp cướp ở đây thì có sao đâu?
"Phải khoe chiến thắng trước mặt tình địch"
__________________________________
"Vũ Dương, em nói xem, anh có nên bắt đầu lại lần nữa?" Anh muốn hỏi Vũ Dương vì đó là em trai anh, cậu sẽ hiểu anh.
"Vậy nếu anh muốn buông tay. Anh sẽ buông sao?" Vũ Dương biết anh sẽ không dễ dàng mà buông tay như vậy. Cậu biết là anh rất cố chấp. Nếu không thì anh cũng sẽ không đợi cô năm như vậy
"Muốn buông...nhưng không buông được"Trong năm anh đã từng nghĩ đến điều này rất nhiều lần. Anh có nên buông tay để tìm một người khác hay không? Nhưng anh không thể.
"Nếu như đã không buông được thì đừng buông nữa. Hãy cố giữ lấy đi" Cậu không muốn can thiệp vào chuyện của anh với cô. Cậu cũng chưa từng yêu ai bao giờ...chỉ có thể khuyên anh được như vậy.
Câu nói của Vũ Dương dường như khiến anh bừng tỉnh. Nếu đã như vậy, thì anh sẽ không buông tay nữa. Anh sẽ thử một lần nữa. Cho cả hai một cơ hội nữa.
"Anh hiểu rồi"
______________________________________
"Tiên sinh, ngài muốn mua gì? Chúng tôi có thể tư vấn cho ngài" Lễ tân cúi chào rồi nói.
"Nhẫn cầu hôn"