Bầu không khí đột nhiên im lặng, tay Kỳ Du dừng lại trên má Bùi Thước, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt tĩnh mịch kia, Bùi Thước không nhịn được bắt đầu thấy choáng váng, cậu không thể hiểu nổi vì sao lúc nãy Kỳ Du còn mang dáng vẻ hùng hổ như vậy, mà bây giờ đã đổi sang vẻ mặt khác rồi?
"Mấy giờ thì xong việc?" Kỳ Du thấp giọng hỏi.
"Khoảng năm sáu giờ gì đó."
"Chắc là anh sẽ xong nhanh hơn em." Kỳ Du nhướng mày, anh không nói thêm gì nữa nhưng ngón tay lại gõ gõ lên ngực của Bùi Thước: "Làm xong thì tới đây, tối nay đến nhà anh đi."
Bùi Thước gật đầu đồng ý, một lát sau cậu mới phát hiện trong lúc vô tình mình đã bị Kỳ Du dụ về nhà, ý thức được điều này cậu lập tức muốn đổi ý: "Khoan đã, ngày mai em.." Bùi Thước muốn nói trưa mai còn có một chương trình phải ghi hình, nhưng khi ánh mắt đầy bất mãn của Kỳ Du quét tới, cậu lập tức tự giác nuốt nửa câu sau vào.
Buổi chiều, tiến trình quay chụp của Kỳ Du rất ít khi không thuận lợi như vậy, suốt cả buổi thợ quay phim người Hồng Kông đều cau mày, ông liên tục dùng vốn từ phổ thông không được tốt của mình để nói: "Cảm giác không đúng", "Không có sức hút". Kỳ Du bị ông nói đến phiền lòng.
Dường như đây là lần đầu tiên anh không có cách nào tập trung một trăm phần trăm vào công việc, thỉnh thoảng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bùi Thước và khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch kia. Tên nhóc này luôn phản ứng chậm nửa nhịp, trong đầu nhét toàn cơ bắp, quả thật là đối tượng vô cùng dễ bắt nạt. Chỉ là.. anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cậu bị người khác bắt nạt.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ với Thành Mân vào một tháng trước, cuối cùng bọn họ vẫn là tan rã trong không vui.
"Cậu và cậu ta không thể tiến xa hơn được đâu." Kỳ Du nhớ rõ Thành Mân đã khẳng định như thế.
Lúc ấy Kỳ Du không để ý đến lời nói của Thành Mân, anh thấy không thể nói chuyện với nhau được nữa nên đã đứng dậy định rời đi, bỗng dưng nghe thấy Thành Mân nói ở sau lưng: "Cậu thật sự không quan tâm đến tiền đồ của Bùi Thước hay là vì.."
Thành Mân còn chưa nói hết câu đã bị anh mạnh mẽ cắt ngang: "Sẽ không." Anh nhìn thẳng vào mắt Thành Mân: "Có tôi ở đây, trường hợp đó tuyệt đối sẽ không xảy ra."
Đôi mắt Thành Mân trầm xuống, im lặng mấy giây, anh ta lại cắn răng nói: "Điểm yếu của cậu còn ở trong tay tôi, cậu không sợ tôi sẽ làm gì đó à?"
"Lúc tôi muốn rời khỏi Miracle, anh cũng dùng cách này để uy hiếp tôi." Vẻ mặt của Kỳ Du rất bình tĩnh: "Lần này anh cũng có thể thử xem sao."
Lúc rời đi anh có nghiêng đầu nhìn Thành Mân lần cuối, hai tay anh ta để lên bàn, siết chặt tay đến trắng bệch.
"Tốt, kết thúc công việc!" Thợ quay phim vỗ tay, mấy phụ tá vội bước lên phía trước, đỡ lấy cái thang để Kỳ Du đang ngồi ở phía trên có thể bước xuống.
Lúc này Kỳ Du mới thu hồi suy nghĩ của mình lại, anh vô thức giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn rất lâu mới đến giờ Bùi Thước kết thúc công việc.
"Tốt nhất em nên nhanh một chút, nếu không ban đêm.. Hừ!" Kỳ Du híp mắt nghĩ.
Lúc Bùi Thước xong việc đã hơn sáu giờ, cậu vội vàng đổi quần áo sau đó lấy điện thoại di động ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, mà mấy cuộc gọi này đều hiện tên là Kỳ Du, cậu lập tức cảm thấy không ổn, hai chân tăng tốc chạy về phía phòng nghỉ của Kỳ Du giống như có gắn mô tơ trên đó.
May mắn là chạy một đường như vậy nhưng lại không gặp phải fan hâm mộ nào của Kỳ Du. Đến trước phòng nghỉ của Kỳ Du, cậu còn đặc biệt cẩn thận ghé vào cửa nghe ngóng thử, bên trong chỉ có tiếng của Kỳ Du, chắc là đang gọi điện với ai đó.
Bùi Thước yên tâm, trực tiếp đẩy cửa vào.
Một giây sau, nhìn thấy có bảy tám phóng viên đang vây quanh Kỳ Du trên ghế sa lon, Bùi Thước lập tức hóa đá. Ai có thể đến nói cho cậu biết đây là tình huống gì không?
Kỳ Du hơi nhíu mày, đây là do Jian sắp xếp cho anh mấy phóng viên của một số trang web video, nói là chỉ cần nửa giờ. Anh gọi cho Bùi Thước, muốn nói với cậu từ từ hả đến đây nhưng cậu lại không bắt máy.
Bị tất cả mọi người trong phòng nhìn chằm chằm, Bùi Thước có chút lúng túng, cậu gượng cười: "A, mọi người cứ tiếp tục đi."
Cảm thấy bầu không khí có chút cứng đờ, Bùi Thước suy nghĩ một lát sau đó lại giấu đầu lòi đuôi nói thêm với Kỳ Du: "Vừa nãy em nghe nói hôm nay anh cũng ở đây, nên em mới tới xem một chút, khụ, anh cứ bận bịu tiếp đi."
Kỳ Du còn chưa kịp lên tiếng thì mấy phóng viên đã tự động coi nhẹ Bùi Thước đang đứng cạnh cửa, bọn họ lại nhao nhao đặt câu hỏi cho Kỳ Du: "Anh cảm thấy đối với.."
Thấy Bùi Thước hoàn toàn bị xem là không khí, không hiểu vì sao trong lòng Kỳ Du cảm thấy khó chịu, anh không để ý đến phóng viên đang đặt câu hỏi mà nói với Bùi Thước: "Em ở đây chờ tôi một lát, khoảng mười phút nữa là xong rồi."
Bùi Thước có chút ngạc nhiên quay người lại, cậu há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng ngồi một bên.
Không khí bên trong phòng lập tức có chút kỳ quái, mặc dù Kỳ Du bình thường giống như lúc nãy mà nói về kế hoạch phụ xướng () gần đây nhưng thỉnh thoảng mấy phóng viên vẫn nhìn về phía Bùi Thước.
() Phụ xướng: Theo mình hiểu thì từ này có nghĩa là một người đến góp một tiết mục ca hát nhỏ vào concert do nghệ sĩ khác tổ chức. (Có gì không đúng mọi người góp ý cho mình nhé)
Đến phiên của một trang web video cuối cùng, phóng viên của trang web này là một cô gái còn trẻ tuổi, cô ấy kích động đặt câu hỏi với Bùi Thước: "Có phải quan hệ cá nhân của anh với Kỳ Du rất tốt không?" Vấn đề rất trực tiếp.
Bùi Thước nghĩ người ta cũng đã hỏi như vậy rồi nếu mình còn che che lấp lấp thì có vẻ quá chột dạ, thế là cậu gật đầu: "Vâng."
Nữ phóng viên giống như chỉ chờ đáp án này của cậu, cô ấy lập tức đưa ra một vấn đề tiếp theo: "Đối với những phỏng đoán trên mạng anh có gì muốn nói không? Khi đi riêng với Kỳ Du anh có cảm thấy áp lực không?"
Bùi Thước bị hỏi đến mơ màng, những lần trả lời phỏng vấn trước của cậu đều là câu hỏi liên quan đến kịch bản hoặc đại loại như vậy, đối với mấy vấn đề bát quái này vẫn là lần đầu gặp phải.
Nhưng mà không đợi cậu nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào, thì Kỳ Du đã mở miệng trước.
"Cô Phương, đúng không?" Kỳ Du quét mắt nhìn thẻ công tác đeo trước ngực nữ phóng viên: "Đầu tiên, Bùi Thước không phải là đối tượng phỏng vấn của cô, hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm thì chủ đề phỏng vấn của ngày hôm nay chỉ liên quan tới kế hoạch phụ xướng gần đây của tôi và phát hành tuyên truyền DVD thôi thì phải?"
Mười ngón tay của Kỳ Du đan xen vào nhau, tùy ý đặt trên đầu gối, anh hững hờ nhìn nữ phóng viên đặt câu hỏi kia. Giọng điệu rõ ràng rất bình tĩnh nhưng lại khiến cho nữ phóng viên đó cảm thấy căng thẳng.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Kỳ Du đã nói tiếp: "Tiếp theo, Bùi Thước vừa trả lời với cô là quan hệ cá nhân của chúng tôi rất tốt, thế nhưng cô vẫn dây dưa với cậu ấy về mấy lời nói vô căn cứ trên mạng, đây là hành vi rất bất lịch sự. Và tôi nghĩ Bùi Thước cũng sẽ không muốn đáp lại những phỏng đoán vô căn cứ kia, bởi vì những loại chuyện ôm đùi thế này là chuyện không thể nào xảy ra."
Nữ phóng viên và mấy phóng viên khác đều bị anh nói đến nghẹn, bọn họ ngẩn ngơ không biết phải nói gì tiếp theo.
Mỹ nam lạnh lùng trước mặt này rõ ràng không nổi giận, giọng nói cũng rất lạnh nhạt, nhưng mỗi lần đôi mắt xinh đẹp kia của anh lướt tới, bọn họ đều sinh ra cảm giác bị chèn ép, giống như muốn nói cho bọn họ biết tốt nhất không nên hỏi thêm vấn đề gì nữa.
Kỳ Du rất hài lòng nhìn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của nữ phóng viên kia, anh liếc mắt nhìn Bùi Thước còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong lòng thở phào một hơi, nhìn đồng hồ đeo tay của mình sau đó ngước đầu lên: "Đã hết giờ, hôm nay mọi người vất vả rồi."
Trên đường về nhà Kỳ Du, Bùi Thước vẫn cảm thấy có chút băn khoăn. Hôm nay là do cậu lỗ mãng xông tới thế nhưng cuối cùng vẫn là Kỳ Du ra mặt vì cậu.
Mọi suy nghĩ của Bùi Thước đều hiện rõ trên khuôn mặt, Kỳ Du vừa nhìn là biết ngay cậu đang nghĩ gì, anh có chút khó chịu hỏi: "Em cảm thấy anh không nên nói như vậy?"
Bùi Thước vội vàng lắc đầu: "Em không có ý đó. Nhưng mà thực ra vấn đề kia cũng không quá quắt lắm.."
Kỳ Du vừa nghe liền tức giận: "Không quá quắt lắm? Vậy như thế nào mới tính là quá quắt? Chỉ vào mũi mà em hỏi 'Tất cả mọi người đều nói cậu ôm đùi Kỳ Du, cậu cảm thấy thế nào?', như thế này mới tính là quá quắt?"
Bùi Thước bị nói đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng cậu đành phải nhận thua mà cười cười với Kỳ Du.
Kỳ Du hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi mặc kệ Bùi Thước.
Bùi Thước có chút bất đắc dĩ lại có chút không hiểu, thật ra suy nghĩ kỹ một chút thì người phóng viên kia mặc dù ôm tâm thái muốn vạch trần vấn đề này ra, nhưng vấn đề này thật sự không được xem là quá phận, chí ít so với những vấn đề Kỳ Du bị hỏi trước đây thì vấn đề này khách khí hơn nhiều.
Cho nên vì sao lần này Kỳ Du lại phản ứng lớn như vậy? Bùi Thước có chút lo lắng nhíu mày, dường như cậu đã có thể tưởng tượng đến đầu đề ngày mai sẽ là 'Kỳ Du nói chuyện một cách lỗ mãng với phóng viên'.
Bởi vì lo lắng cho nên Bùi Thước có chút không yên lòng, thẳng đến lúc tắm rửa xong bị Kỳ Du trực tiếp cởi sạch, sau đó anh đè lên cậu thì cậu mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
"Chờ đã." Bùi Thước cản tay của Kỳ Du lại: "Cái kia.. Lần trước không phải đã nói lần này đến phiên em sao?"
"Có sao?" Kỳ Du nhíu mày, dáng vẻ 'Anh hoàn toàn không nhớ rõ'.
Bùi Thước bị hành vi chơi xấu không nhận nợ này của Kỳ Du làm tức giận, cậu chống đỡ muốn đứng dậy nói đạo lý với Kỳ Du, lại bị Kỳ Du không kiên nhẫn trực tiếp nhấn trở lại giường.
"Tốt xấu gì thì hôm nay anh cũng đã giúp em giải vây, giờ thì sao đây? Định qua cầu rút ván hửm?" Kỳ Du nằm trên người Bùi Thước, hổn hển nói vào tai cậu, cùng lúc đó bàn tay còn nằm trên eo của Bùi Thước cũng không yên phận mà bắt đầu di chuyển.
Cả người Bùi Thước bị chọc đến mức nhũn ra, hơn nữa Kỳ Du nói không sai, quả thật hôm nay anh đã giúp cậu nói chuyện, bây giờ mà từ chối yêu cầu của anh thì đúng là có vẻ 'qua cầu rút ván'.
Vừa mới nói câu 'Vậy được rồi', Bùi Thước đã bị Kỳ Du dùng sức hôn.
Một tháng không gặp, môi hai người vừa mới đụng vào nhau liền dính chặt lấy nhau không tài nào tách ra được. Kỳ Du cảm thấy ngay từ đầu Bùi Thước có chút không cam lòng, nhưng rất nhanh sau đó, tên này bị hôn xong đã tự động ôm lấy eo anh, môi của anh vừa rời đi một chút cậu đã chịu không nổi mà vội vã nhào lên.
Bộ dàng này mà cũng muốn đè anh? Ngoan ngoãn bị anh đè cả đời đi! Kỳ Du vừa quấn quýt với Bùi Thước vừa đắc ý nghĩ.
Đêm nay hai người chỉ làm một lần, sau khi Kỳ Du tắm rửa xong thì thấy Bùi Thước vẫn chưa ngủ.
"Em không ngủ à?" Kỳ Du nhíu mày, trong lòng tự nhủ sớm biết cậu vẫn còn thể lực như thế, thì vừa nãy mình đã làm thêm một lần nữa rồi.
Bùi Thước rõ ràng rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn cố chịu đựng: "Không phải lần trước anh trách em vừa làm xong đã ngủ ngay à?" Nói xong còn ngáp một cái.
Kỳ Du không nghĩ tới cậu vẫn còn nhớ, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười. Anh thuận tay kéo chăn qua đắp cho hai người, chẳng biết chạm phải dây thần kinh nào mà anh lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Bùi Thước, nhỏ giọng nói: "Lần này không nói gì nữa, ngủ đi."
Sau khi làm xong động tác này, lập tức Kỳ Du cảm thấy mình có chút buồn nôn, đang lúc hối hận thì anh lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Bùi Thước ở bên cạnh.
"Tên nhóc không có tình cảm." Kỳ Du nhỏ giọng mắng một câu, sau đó vươn người tắt đèn bàn trên tủ đầu giường.