Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau Bùi Thước phải tham gia ghi hình một chương trình tống nghệ cùng với An Triệt, chương trình này có tỷ lệ người xem luôn nằm trong top năm trên bảng xếp hạng của NTV. Có lẽ Bùi Thước phải quay liên tiếp hai đến ba tập, lúc chương trình phát sóng có lẽ là cũng trùng với thời điểm tuyên truyền phim điện ảnh ở chặn đầu tiên.

Khi ở trên xe Bùi Thước vẫn còn bộ dạng chưa tỉnh ngủ, vì thế cậu bị An Triệt cười nhạo:

"Chẳng biết lúc đó là ai đã khẳng định như đinh đóng cột với tôi rằng, cậu tuyệt đối sẽ không nằm ở phía dưới."

Bùi Thước liếc mắt nhìn An Triệt, cậu muốn phản bác nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, nên cậu đành ôm buồn bực trong lòng không nói gì.

"Cậu không biết hôm nay phải đi ghi hình ngoại cảnh à? Hôm qua cậu phải biết kiềm chế một chút chứ."

Bùi Thước thầm nói trong lòng, đương nhiên cậu biết hôm nay phải ghi hình ngoại cảnh, hôm qua bọn họ cũng không làm quá nhiều lần. Chỉ là trong lòng cậu vẫn nghĩ mãi về buổi phỏng vấn lúc chiều, cho nên cậu mới không ngủ được.

Thấy Bùi Thước không nói lời nào An Triệt tựa như nhớ đến gì đó nên bồi thêm một câu: "Cậu vẫn nên hạn chế tiếp xúc với lão đại lại đi! Chuyện trên mạng vẫn chưa trôi qua được bao lâu đâu."

Thật sự là không còn chuyện gì để nói, Bùi Thước mệt mỏi cúi đầu ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Hôm nay chương trình quay ngoại cảnh ở vườn sở thú của thành phố Gia Nam, chủ đề của tập này có lẽ là tương tác cùng với động vật, tạo ra vài tình tiết buồn cười và kích thích khán giả.

An Triệt xem như là đại diện cho đội nhà, Bùi Thước là khách mời, dù sao hai người đều chơi rất khá, nên mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ đơn độc hợp tác với nhau trong một chương trình, nhưng bọn họ vẫn có thể phối hợp rất ăn ý.

Tiết mục hôm nay có một cảnh quay là tương tác với mãnh hổ ở trong chuồng, đầu tiên là bọn họ phải mang găng tay đặc chế, sau đó làm theo sự chỉ đạo của thuần thú sư, vươn bàn tay vào trong miệng hổ.

Theo kịch bản thì An Triệt là người lên trước. Khoảnh khắc An Triệt đưa tay vào trong chuồng, sắc mặt của cậu ta liền trở nên trắng bệch, ống kính ghi lại vẻ mặt nhăn nhíu của cậu ta, dáng vẻ sợ hãi này không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Bùi Thước ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng phải khen ngợi kỹ thuật diễn của tên này cũng không tệ lắm, mới tham gia chương trình được vài tháng mà đã có kinh nghiệm như vậy rồi.

Nhưng cho đến khi thợ quay phim đã rút ống kính về mà sắc mặt của An Triệt vẫn không được tốt lắm, trên trán còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc này Bùi Thước mới biết An Triệt thật sự rất sợ hãi.

Bùi Thước còn đang nghĩ phải làm sao để an ủi An Triệt thì đạo diễn liền kêu cậu tới quay.

Vốn dĩ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng trong lúc thuần thú sư đang nói chuyện thì Bùi Thước lại hơi thất thần, lực trên tay cũng lớn hơn một chút khiến con hổ giật mình, nó lập tức giơ móng vuốt lên nhào về phía bàn tay của Bùi Thước.

May mà có mang găng tay bảo hộ nên Bùi Thước không bị thương chỗ nào cả, nhưng bởi vì phải đổi lại con hổ khác, cho nên công tác quay phim phải tạm dừng lại, cả tổ nhân viên công tác cũng chỉ có thể đứng chờ dưới ánh mặt trời chói chang này.

An Triệt bước tới vỗ vai an ủi Bùi Thước: "Đây là lần đầu tiên, cảm thấy sợ cũng là chuyện bình thường, vừa nãy tôi cũng rất sợ."

Bùi Thước cười cười, trong lòng thì nghĩ tôi biết mà. Cậu nhìn người thanh niên có lòng tốt an ủi mình, hỏi: "Cậu thường xuyên đụng phải những cảnh quay như thế này sao?"

An Triệt nhún vai, hắn mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền sâu trên má: "Vẫn ổn, thật ra cái này còn đỡ đó, lần trước tôi có quay cảnh trò chơi lúc nửa đêm, so với cái này thì cái đó mới thật sự là phát rồ." Nói xong cậu ta còn bỉu môi ghét bỏ.

Lúc nghe An Triệt nói chuyện, Bùi Thước theo bản năng quan sát cậu ta một chút, so với lần đầu gặp An Triệt vào nửa năm trước lúc vừa chuyển vào chung cư, Bùi Thước chợt phát hiện hắn đã gầy đi một vòng, tên này vốn đã có dáng người hơi gầy, bây giờ cậu chỉ cần nhìn xuyên qua cổ áo rộng lớn là có thể thấy rõ xương quai xanh đang nổi lên.

"Có cần phải liều mạng như vậy không?" Bùi Thước bóp vai An Triệt một cái, cảm giác cấn cấn trong lòng bàn tay làm cậu cảm thán: "Quả nhiên, danh tiếng của cậu tăng nhanh như vậy là có lý do cả."

"Đương nhiên rồi!" An Triệt không chút để ý cười: "Nói cho cậu biết, bản thân tôi không thể mong đợi vào giá trị con người của nhất ca, nhưng có lẽ rất nhanh thôi tôi sẽ trở nên nổi tiếng giống như Dịch Tử Duy."

Bùi Thước bật cười, cuối năm ngoái Dịch Tử Duy vừa nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất và giải bài hát của năm, trước mắt Dịch Tử Duy có thể được xem người bạo hồng, fan trung thành cũng có rất nhiều, nắm trong tay toàn là hợp đồng đại diện cho các sản phẩm được giới trẻ ưa chuộng, có thể nói anh ta đã bước vào hàng ngũ minh tinh. An Triệt kém anh ta đâu phải chỉ một chút.

"Mục tiêu này của cậu cũng cao quá đi."

An triệt nghe vậy nhưng dáng vẻ lại giống như không bị đả kích chút nào, cậu ta buồn bực đấm Bùi Thước một cái: "Cậu có thể có một chút tham vọng được không? Nói cho cậu biết, mục tiêu của tôi chính là đạt tới vị trí cao nhất trong giới tống nghệ! Nói không chừng sau này nếu cậu muốn quay chương trình của tôi còn phải đi cửa sau đó."

Bùi Thước thật sự đầu hàng với suy nghĩ của tên ngốc này, cậu liền hùa theo ý hắn: "Được thôi, vậy bây giờ cậu chừa lại một vị trí cho tôi trước nhé."

"Vậy cậu cũng phải nổi tiếng mới được." An Triệt khoác lên cánh tay Bùi Thước nói: "Này, nói thật, cậu phải liều mạng mới được, mặc kệ là tình huống gì, đứng vững gót chân mới là chuyện quan trọng nhất. Nếu có ngày nào đó cậu và lão đại đều bắt được giải ảnh đế thì có lẽ công khai cũng sẽ không ảnh hưởng gì mấy đâu."

Bùi Thước bị An Triệt làm cho dở khóc dở cười, nhưng ít nhiều gì, thì những bất an trong lòng cũng đã tiêu tán đi không ít. Cậu không nhịn được suy nghĩ theo lời nói của An Triệt.. Mặc dù chuyện này là không có khả năng, nhưng không thể không nói nếu là thật thì thật tốt.

Tâm trạng của Bùi Thước vừa khá hơn một chút thì rất nhanh sau đó đã bị phá hỏng bởi một cú điện thoại.

Sau khi cùng tổ tiết mục lên xe trở về, Bùi Thước mở túi ra, thì phát hiện trên màn hình điện thoại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là cuộc gọi của Jann. Đang lúc Bùi Thước bối rối thì điện thoại lại rung lên, cậu vội bắt máy.

"Alo, anh Jann?"

"Bùi Thước đúng không, tôi đang ở văn phòng công ty, cho cậu ba mươi phút đến đây, tôi muốn nói chuyện với cậu." Thường ngày Jann luôn nói chuyện chậm rãi nhưng vào lúc này anh ta lại nói rất nhanh, nghe có vẻ như anh ta đang cố kiềm nén cơn giận của mình.

Bùi Thước giật mình, cậu nhìn đồng hồ đeo tay: "Em vừa kết thúc ghi hình ngoại cảnh ở thảo cầm viên, vẫn chưa vào nội thành.."

"Đưa điện thoại cho tài xế đi."

Bùi Thước bị Jann làm cho hoảng sợ, cậu ngoan ngoãn áp di động vào tai của tài xế đang lái xe ở phía trước. Cũng không biết Jann đã nói gì mà sau khi cúp máy, tài xế liền tăng tốc rất nhanh, trước khi đến giờ cao điểm thì xe đã vào nội thành.

Sau khi cúp điện thoại sắc mặt của Bùi Thước không được tốt cho lắm, Jann gọi điện thoại cho mình hơn phân nửa là vì Kỳ Du, hơn nữa từ giọng điệu của Jann lúc nãy, nhất định là không phải chuyện tốt.

Từ đầu đến cuối An Triệt vẫn luôn cúi đầu xem video của một trang web trên điện thoại, video này đã được chuyển phát gần hai vạn lần trên weibo, sau đó hắn nhìn Bùi Thước với ánh mắt phức tạp, trong lòng âm thầm thở dài.

Sau khi tới văn phòng làm việc của Jann, Bùi Thước đẩy cửa vào thì thấy Jann đang bể đầu sứt trán gọi điện thoại, giọng điệu rất khách khí nhưng sắc mặt trên mặt lại hoàn toàn đối lập, thấy vậy cậu không khỏi cảm thấy lo lắng.

Bùi Thước theo bản năng muốn nhìn xem có Kỳ Du ở đây hay không, chỉ có điều cậu chưa kịp nhìn gì thì đã bị Jann vừa nói chuyện điện thoại xong gọi lại.

"Đừng nhìn nữa, Kỳ Du không có ở đây." Nói xong hắn chỉ chỉ ghế sô pha ra hiệu cho Bùi Thước ngồi xuống.

Bùi Thước chậm rãi ngồi xuống, mông cậu vừa chạm vào ghế sô pha, thì Jann đã ném một tập báo lên trên bàn trà trước mặt, trang đầu đề chính là "Kỳ tiểu thiên vương vì ra mặt cho bạn bè là mình tính tuyến ba mà nói năng lỗ mãng với phóng viên". Bức ảnh trên trang bìa được chụp vào buổi phỏng vấn hôm qua, trong ảnh Kỳ Du tùy ý gác đôi chân dài của mình lên nhau, ánh mắt hờ hững liếc nhìn ống kính, vẻ đẹp này cho dù chỉ là một trang báo thì lực sát thương vẫn vô cùng lớn.

Nhưng hiển nhiên hiện tại Bùi Thước không có tâm tình đi thưởng thức mỹ nam. Cậu trầm mặc mấy giây, mới giật giật môi thầm nghĩ xin lỗi, đã đến nước này cậu cũng hiểu không thể làm được gì.

Giờ phút này Jann cũng không duy trì bộ dáng dễ nói chuyện hàng ngày nữa, anh ta nhìn thẳng vào Bùi Thước: "Cảm giác thế nào? Lần này Kỳ Du đã hy sinh danh tiếng của mình để đè xuống mấy tin đồn ôm đùi kia của cậu, cậu hài lòng rồi chứ?"

Cả người Bùi Thước chấn động, ngẩng đầu nhìn Jann, lúc đầu cậu không hiểu anh ta đang nói gì nhưng rất nhanh cậu đã đoán được tình hình lúc này là như thế nào.

Trước đó Bùi Thước xuất hiện scandal ôm đùi, mà những lời của Kỳ Du ngày hôm qua đã cho thấy thái độ vô cùng rõ ràng của anh, những người trước đó nói cậu đơn phương lấy lòng Kỳ Du đều bị vả mặt, không thể nghi ngờ gì nữa, đây rõ ràng là đang giải vây cho Bùi Thước, đồng thời nâng cậu lên thêm một bậc nữa.

Người càng nổi tiếng thì thị phi càng nhiều, huống chi bản thân Kỳ Du vốn luôn xuất hiện trên bảng xếp hạng. Bài báo này vừa được đưa ra liền hấp dẫn không ít người, có người xem kịch vui, có người trào phúng, cũng có người không thích thái độ của Kỳ Du.. Tóm lại chuyện vốn đã chìm xuống lại một lần nữa nổi lên, chẳng qua toàn bộ công kích lần này đều được Kỳ Du cản lại, Bùi Thước thì không bị gì cả.

"Cậu không phải nghệ sĩ của tôi, theo lý thuyết thì tôi không có quyền quản cậu. Nhưng làm người đại diện của Kỳ Du, tôi xin cậu, có thể cách xa cậu ấy một chút được không?"

Bùi Thước cắn chặt răng, không nói gì.

"Kỳ Du rất trẻ, năng lực rất mạnh, cũng rất có thể trở thành nhân vật như Thiên Vương, đến lúc đó dù cho cậu ấy nói 'Bùi Thước là bạn trai của tôi' thì vẫn sẽ không ảnh hưởng gì mấy đến sự nghiệp. Nhưng bây giờ cậu ấy không phải, cậu hiểu ý tôi không?" Jann ngồi xuống đối diện với Bùi Thước, sắc mặt có chút mệt mỏi: "Tinh Giang nguyện ý vì Kỳ Du mà kiện tụng với Hải Âm, bồi thường phí vi phạm hợp đồng, là vì nhìn trúng nhân khí của cậu ấy. Đúng vậy, nhân khí của cậu ấy quả thật rất cao, dù cho trước đó đã từng dọa sẽ phá quán của fan hâm mộ, dù cho hôm qua đã ra mặt vì cậu thì vẫn có một lượng lớn fan trung thành nâng đỡ. Nhưng có câu quá tam ba bận, cậu hiểu không?"

"Kỳ Du đối xử với cậu rất tốt, đầu tiên là giúp cậu làm phẫu thuật, sau đó dùng quan hệ của mình để cậu có thể tiến vào Tinh Giang, rồi đến việc ngày hôm qua, tất cả đều cho thấy cậu ấy rất nghĩa khí với cậu. Nhưng nếu cậu là bạn thân của cậu ấy, thì cũng nên vì cậu ấy mà suy nghĩ một chút chứ? Tùy hứng cũng phải có lúc, nếu lần nào cũng gặp loại chuyện này, lần nào cậu cũng cần Kỳ Du ra mặt vì mình, thì ngày mà Kỳ Du bị Tinh Giang bỏ qua cũng không xa nữa đâu."

".. Tôi biết." Bùi Thước nói một cách khó khăn.

"Tôi biết việc này không thể trách cậu." Giọng điệu của Jann đã hòa hoãn lại không ít, anh ta thở dài: "Là EQ của tên Kỳ Du kia quá thấp, tính tình lớn như vậy. Tóm lại chỉ mong chuyện này nhanh chóng trôi qua, mấy tháng nữa thì cũng đến lúc tuyên truyền cho phim của hai cậu rồi, đến lúc đó còn phải cùng nhau truyên truyền."

Bùi Thước trầm mặc gật đầu, cả người cứng đờ đứng lên đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi của Bùi Thước, Jann lắc đầu, anh ta bắt đầu nghi ngờ không biết quyết định để Bùi Thước ký hợp đồng với Tinh Giang có phải là lựa chọn chính xác hay không.

Bùi Thước không chờ thang máy mà trực tiếp đi bằng thang bộ. Bước chân của cậu máy móc giẫm lên các bậc thang, trong đầu đã loạn thành một cục.

Thật ra cho tới bây giờ Bùi Thước rất rõ ràng trong lòng cậu luôn mang thái độ thử vận may, có thể nói có cũng được mà không cũng chẳng sao.

Bởi vì kết cục của đời trước quá thảm, cuộc đời và sự nghiệp của cậu sau khi sống lại quả thật quá thuận lợi, bởi vậy thỉnh thoảng cậu lại nghĩ, như thế này là đủ rồi. Cậu biết bản thân kém Kỳ Du rất nhiều, nhưng chưa bao giờ cậu nghiêm túc nghĩ 'Mình muốn đứng ngang hàng với Kỳ Du', cậu luôn lạc quan cho rằng cứ làm một fan hâm mộ nho nhỏ như vậy cũng không tệ, thỉnh thoảng ở trong giới cậu có thể nhận được chút ánh sáng là tốt rồi.

Đến tận bây giờ Bùi Thước mới ý thức được, quan hệ của cậu và Kỳ Du quá mức thân mật, nhưng thực lực, hoặc có thể nói là giá trị của bản thân cậu cách anh quá xa. Nếu cậu không chịu thay đổi thì sớm muộn gì cũng có ngày làm liên lụy đến Kỳ Du.

Bùi Thước tự biết việc bắt cậu rời khỏi Kỳ Du là không thể nào, chuyện duy nhất cậu có thể làm, đó chính là giống như An Triệt cố gắng đuổi theo Dịch tử Duy, cố gắng phấn đấu đến khi nào cậu có thể sánh ngang với Kỳ Du.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio