Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không biết có phải lực hấp dẫn của bản thân Kỳ Du quá lớn không, tóm lại Bùi Thước chẳng qua chỉ mới ngây ngẩn một lúc, đến khi bình tĩnh lại thì ở phía trước Kỳ Du bị một đám trẻ con vây quanh rồi.

"Anh ơi đó là cá gì thế?"

"Anh ơi anh cao quá, anh đưa tay là có thể sờ đến đỉnh đầu của con cá lớn bên kia sao?"

"A a, em cũng muốn xem đầu con cá lớn!"

Kỳ Du cúi đầu nhìn cô bé đang cố sức túm vạt áo mình như giá đỗ, nhìn cô bé gấp đến mặt cũng nhăn lại, không nhịn được cười.

Bởi vì đội mũ, Bùi Thước không nhìn rõ vẻ mặt của Kỳ Du lắm, nhưng hình như cậu thấy được Kỳ Du cong môi, tiếp đó cúi người, không hề tốn sức đã bế cô bé lên, vững vàng ôm cô bé ở trong tay.

"Thấy được không? Em tên là.. Tiểu Nhã phải không?" Kỳ Du cũng cười vui vẻ như cô bé, một cái tay khác tùy ý chỉ chỉ đàn cá đang không nhanh không chậm bơi ngang qua: "Tiểu Nhã thích loại cá này sao?"

Dù mới chỉ năm tuổi, nhưng thấy một anh trai cười cực kỳ đẹp lại còn gần mình như vậy, Tiểu Nhã xin thề là bé vẫn cảm nhận được cảm giác được tình cảm thiếu nữ thức tỉnh, cho nên rất nhiều năm sau học được các từ như "vừa gặp đã yêu", "hươu con chạy loạn", trong đầu cô vẫn sẽ hiện lên cảnh hôm nay.

Ánh sáng nửa sáng nửa tối chiếu lên làm đường nét góc cạnh của Kỳ Du dịu dàng hơn rất nhiều, những cơn sóng lấp lánh chiếu xuống, nụ cười nhàn nhạt của Kỳ Du giống như đã hòa tan cùng với ánh sáng này, làm lòng Bùi Thước ngứa ngáy.

Có cần phải cười đẹp đến như vậy không.. Bùi Thước oán thầm trong lòng, còn thả điện lung tung với cô bé năm tuổi nữa!

Đang sầu não, Bùi Thước bỗng nhiên cảm giác được áo của mình cũng bị ai kéo một chút. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện ra một cậu bé mập mạp.

"Sao vậy?" Bùi Thước ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé: "Mấy đứa nhỏ kia đều đã vây quanh anh trai kia rồi, sao nhóc còn không đi?"

Cậu bé có chút tức giận hừ một tiếng: "Quá nhiều người, em không chen vào được."

Bùi Thước tiếp tục đùa giỡn cậu bé: "Ai nói, anh thấy vóc người của nhóc chen vào tuyệt đối không thành vấn đề."

Cậu bé rất khinh thường lắc lắc đầu: "Người đó cũng không phải là đại minh tinh! Em mới không cần chen đi nhìn ảnh!"

Bùi Thước bật cười, vuốt vuốt đầu cậu bé, trong lòng tự nhủ tên kia đúng thật là đại minh tinh đó.

"Vậy nhóc tìm anh làm gì?"

"Em thấy anh rất cao, em cũng muốn xem con cá trên đó."

Thật đúng là không khách khí nhỉ.. Bùi Thước bất đắc dĩ, nhìn Kỳ Du bên kia đang bị vây quanh, đoán rằng anh cũng không thể đi nhanh được, thế là thở dài đáp ứng: "Được, anh ôm nhóc xem."

Bên kia Kỳ Du hoàn toàn không biết làm thế nào với mấy cô bé liên tiếp nũng nịu tấn công đợt này đến đợt khác, chỉ có thể ôm bé này đến bé khác, hắn chuẩn bị gọi Bùi Thước đến giải vây, vừa quay đầu lại đã thấy tên kia ôm một nhóc béo, nhìn qua cảm giác rất vui vẻ.

"Ôi ôi, đi lên trước một chút, nó chạy rồi kìa!"

"Ngừng ngừng ngừng! Oa, con cá này cũng phải xem thật kỹ!"

"Bùi Thước Bùi Thước, anh biết tên của loại cá này không?"

"..."

Bùi Thước ôm một thằng nhóc tuyệt đối không nhẹ chạy tới chạy lui mấy chục mét, trong lòng thì đang thầm nhổ nước bọt thầm nhủ thằng nhóc này nên giảm béo rồi, đã ôm nhóc xem cá sao lại yêu cầu nhiều thế. Thình lình nghe được vấn đề này Bùi Thước cũng sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu cũng không biết, thế là thuận miệng nói: "À, con này tên là.. cá ma quỷ!"

Thằng nhóc không chút lưu tình chọc thủng Bùi Thước: "Anh nói lung tung, con này rõ ràng là cá XXX!"

".. Nhóc biết rồi còn hỏi anh?"

"Ai hỏi anh? Em chỉ muốn kiểm tra năng lực của anh có được không!"

Bùi Thước thề cậu đã có xúc động muốn ném thằng nhóc này xuống. Vì sao Kỳ Du hấp dẫn mấy cô bé ngoan ngoãn, bên mình lại là thằng nhóc mập mạp đáng ghét khó chơi này?

Vất vả lắm mới rời được đường hầm dưới đáy biển, lòng Bùi Thước đã mệt mỏi cái gì cũng không muốn nói nữa. Kỳ Du quay đầu nhìn khuôn mặt sa sút tinh thần của người bên cạnh, chỉ cảm thấy vẻ mặt của người này rất buồn cười.

"Đi thôi, đi xem biểu diễn." Kỳ Du tự nhiên đưa tay, thay Bùi Thước sửa lại cổ áo vừa bị thằng nhóc làm loạn: "Không phải nói khi quay phim có khả năng em phải học thuần dưỡng cá voi gì đó sao?"

Bùi Thước ngốc ngốc gật đầu, động tác vừa rồi của Kỳ Du làm cậu từ sa sút trong nháy mắt đã sống lại.

Bất quá phúc lợi cũng không phải thường có, khi Bùi Thước ôm một hộp bắp rang lớn ngồi xuống bên cạnh Kỳ Du ở trên đài quan sát, Kỳ Du ghét bỏ nhíu nhíu mày: "Bùi Thước, em mấy tuổi rồi?"

Bùi Thước có chút tổn thương: "Em đặc biệt mua cho anh mà, mọi người hẹn hò không phải đều sẽ ăn gì đó sao?"

"..."

Sắc mặt Kỳ Du biến đổi, cố gắng nuốt câu "Tôi không ăn thứ này" đã ở bên miệng xuống, tùy tiện lấy hai hạt nhét vào miệng: "Hài lòng chưa? Còn nữa ai nói cho em biết hẹn hò sẽ ăn mấy thứ này?"

Bùi Thước không trả lời, cậu cũng nhét một hạt bắp rang vào trong miệng, hương vị ngọt ngào làm cậu không nhịn được bật cười, sau đó cậu lại lấy một hạt đưa tới bên miệng Kỳ Du.

"Cười thật ngốc." Kỳ Du thấp giọng nói một câu, cũng không đẩy tay Bùi Thước ra, mà vẻ mặt bất đắc dĩ ăn vào.

Biểu diễn hơn một giờ trôi qua rất nhanh, trong lúc đó Kỳ Du vô số lần bị Bùi Thước lớn tiếng khen hay làm cho lúng túng, liều mạng kéo thấp mũ xuống làm vẻ không quen biết tên nhóc này.

"Cảm giác như không quá khó nhỉ." Sau khi xem biểu diễn xong Bùi Thước ngồi trên xe điện chạy hướng ra khuôn viên, xoa xoa tay: "Cho mấy con cá ăn rất vui."

Kỳ Du đè mấy sợi tóc bị gió thổi tung bay về lại dưới mũ: "Em tốt nhất nhớ kỹ lời của mình."

Bùi Thước lơ đễnh nhún nhún vai, lúc muốn nói chuyện thì điện thoại di động reo lên.

"Phí Y phải không?" Thấy Bùi Thước cúp điện thoại, Kỳ Du hỏi.

Bùi Thước kinh ngạc một chút: "Sao anh biết? Hắn gọi điện đến cho em bảo bắt đầu chuẩn bị, hắn đã liên lạc với một thủy cung ở trên một hòn đảo gần phía nam thành phố giúp em rồi, nói ở đó học thuần dưỡng các kiểu."

"Là phong cách của hắn." Kỳ Du gật gật đầu: "Chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Bùi Thước cảm thấy lời này có chút khó hiểu, lúc đang muốn hỏi có ý gì, bỗng nhiên thấy Kỳ Du như đang nhớ tới gì đó rồi cau mày lại.

"Đúng rồi, vai này có phải có liên quan gì đến Thành Mân không?" Kỳ Du hỏi.

Bùi Thước đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó thuật lại sơ qua lời của Nhan Hủ Dao nói với mình cho Kỳ Du, cuối cùng không quá xác định hỏi Kỳ Du: "Anh nói xem đây là thật sao?"

Kỳ Du nghĩ nghĩ về dáng vẻ của Thành Mân trong phòng thu âm ngày đó, nghĩ thầm tám phần là không sai.

"Không nói đến có phải thật không." Kỳ Du không trả lời vấn đề của Bùi Thước, mà nghiêng đầu nhìn Bùi Thước chăm chú, đôi mắt sáng ngời: "Đã lấy được vai này, thì diễn tốt cho tôi xem."

Bùi Thước nghĩ, bất luận là ai nếu bị Kỳ Du nhìn ở khoảng cách gần như vậy hẳn đều sẽ hoàn toàn mất đi sức chống cự. Ánh nắng hoàng hôn sáu giờ chiều ở trên lông mi dài của Kỳ Du lấp lánh, sườn mặt tuấn tú của đối phương đẹp đến không chân thực. Bùi Thước ngây ngốc nhìn mấy giây, lúc này mới dùng sức gật đầu.

Hiệu suất của Phí Y quả nhiên không thể đùa được, ngày hôm trước Bùi Thước mới nhận được thông báo, ngày thứ hai cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì, đã bị sắp xếp đi đến hòn đảo trong truyền thuyết kia.

Hòn đảo nhỏ này tên là Nhật Quang, từ bến tàu ở phía nam thành phố ngồi ca nô khoảng ba mươi phút là đến. Bởi vì say sóng, lúc Bùi Thước đặt chân lên đảo Nhật Quang cảm giác hai chân mình đã mềm như kẹo đường.

Nhìn bảng gỗ kiểu chữ tròn màu xanh nhạt, sơn mấy chữ "Đảo Nhật Quang chào đón mọi người", Bùi Thước hít thở thật sâu không khí xen lẫn mùi tanh nồng, đi đến nhà trọ duy nhất trên đảo.

"Điều hòa mở đúng giờ, mười giờ rưỡi tối đến sáu giờ sáng, máy nước nóng năng lượng mặt trời vừa bị hỏng gần đây, chỉ có thể tắm nước lạnh, nhưng mà cũng sắp đến mùa hè rồi, cũng không sao đúng không?" Cô bé ở quầy thu ngân đưa Bùi Thước đến gian phòng đặt trước, vừa giới thiệu tình huống đại khái cho cậu. "Không khí ở chỗ chúng tôi rất tốt, tháng bảy, tháng tám có rất nhiều người đến du lịch, khi đó trên đảo là đẹp nhất!"

Bùi Thước yên lặng nghe, nhịn xuống xúc động muốn nhổ nước bọt, mà khi cậu thấy phòng Phí Y đặt giúp mình, cái phòng gọi là "Phòng cảnh biển", rốt cuộc có loại kích động đến mức nhảy lên.

Trong căn phòng mấy mét vuông trừ một cái giường một mét năm, thì không có bất kỳ bài trí dư thừa gì, thậm chí ngay cả màn cửa cũng không có, chân giường trực tiếp ở bên cửa sổ to sát đất.

"Màn cửa đâu?" Bùi Thước khó khăn hỏi.

Cô bé ở quầy thu ngân cười híp mắt đáp: "Ông chủ bảo trang bị nó quá khó. Lại nói, như vậy nhìn cảnh biển khá dễ mà."

"..."

Nếu như nói chuyện nhà trọ chỉ làm Bùi Thước hoài nghi Phí Y đang chỉnh mình, vậy thì đến khi cậu nhìn thấy "huấn luyện viên" mà Phí Y chuẩn bị cho mình, đã có thể xác định được Phí Y đang chỉnh mình rồi.

"Chờ đã, không phải tôi học mấy thứ về thuần dưỡng sao, vì sao lại còn phải lặn?" Bùi Thước nhìn đồ lặn đã được để ở trước mặt mình, tỏ vẻ vô cùng nhức đầu.

"Huấn luyện viên" là người địa phương của đảo Nhật Quang, làn da ngăm đen, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn cứng rắn trả lời: "Đây cũng là nội dung cần thiết."

Thấy đối phương một bộ dáng không muốn nói nhiều, Bùi Thước cũng không tiện hỏi tiếp, đành phải đi thay đồ lặn, tiếp theo bị đưa đến khu nước cạn bắt đầu huấn luyện, đến khi mặt trời sắp xuống núi mới bị kéo lên bờ.

Mà lúc trở về nhà trọ, Bùi Thước liếc mắt đã thấy Phí Y đứng ở trước, một thân mặc áo quần thoải mái, xem ra vô cùng hài lòng với trợ lý của hắn.

Nhìn thấy Bùi Thước bị chơi đến dáng vẻ chật vật, Phí Y hài lòng gật đầu: "Mới ngày đầu tiên, sau này lại từ từ tăng cường lượng huấn luyện là được."

Bùi Thước nhịn một chút, nói với mình đây là vì vai diễn, không nói gì.

Lúc đi ngang qua Phí Y chuẩn bị đi lên lầu, Bùi Thước bỗng nhiên bị gọi lại.

"Tôi biết cậu sẽ cảm thấy tôi đang cố ý làm khó cậu." Giọng nói Phí Y trầm thấp: "Trên thực tế tôi đúng thật là cố ý. Chỉ là bất kể cậu có tin hay không, tôi để cậu chuẩn bị những thứ này đều vì bộ phim."

Bùi Thước yên lặng bĩu môi, nhấc chân chuẩn bị muốn lên lầu.

"Đòi hỏi khó khăn là hi vọng cậu nghĩ kĩ xem đến cùng có muốn tham gia không. Cậu là người mới, tác phẩm cũng chỉ có mấy bộ phim thần tượng não tàn, trước mắt tôi không có cách nào tin tưởng cậu sẽ không làm hỏng bộ phim của tôi, cho nên chỉ có thể hết sức chuẩn bị thật đầy đủ."

Bùi Thước dừng bước. Cậu ngâm mình trong nước biển hơn nửa ngày, toàn thân bị phơi nắng đến đau nhức, mệt mỏi hận không thể ngủ ngay trên bờ cát. Mà bây giờ, sau khi mệt mỏi cậu lại thấy có một lực nào đó không rõ đang bắt đầu chống đỡ mình.

"Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, để tôi diễn vai nam chính này, là quyết định chính xác nhất của anh." Bùi Thước từ trên cao nhìn xuống Phí Y, nói rõ từng câu từng chữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio