Bùi Thước nói xong câu đó, quả thực thấy mình ngầu muốn chết, cậu nghĩ nếu như trong phim truyền hình hoặc là trong phim điện ảnh, lúc này hẳn phải có BGM vang lên, làm nổi bật vầng hào quang của vai chính.
Nhưng mà cậu vạn lần không nghĩ tới, Phí Y giống như gì cũng không nghe thấy, lười biếng đẩy kính mát, quay đầu bảo trợ lý chuyển hành lí lên lầu, tiếp theo đạp dép lê lướt qua Bùi Thước đi lên lầu.
Cảm giác buồn bực này quả thực không thể hình dung đấm một đấm vào bông, quả thật là một đấm vào không khí ấy. Nhưng mà cũng xem như bản tính Bùi Thước vui vẻ ngốc nghếch, mấy giây sau cậu đã thờ ơ nhún vai, để chuyện này sau đầu, kéo hai cái đùi đau nhức đi vào trong phòng của mình.
Trong hơn một tuần lễ, Bùi Thước từ chỉ biết bơi chó nhanh chóng biến hóa thành các loại thế bơi có thể tham gia thi lấy giấy hành nghề thợ lặn nghiệp dư. Quá trình có bao nhiêu kinh sợ thì tạm thời không nói đến, cuối cùng khi Bùi Thước đạt được sự tán thành của huấn luyện viên nghiêm túc kia, đồng thời tìm một cơ hội để cậu có thể bình tĩnh nói chuyện này với Phí Y, câu trả lời Phí Y làm Bùi Thước có loại xúc động muốn hộc máu.
"Ồ, vậy sao, rất nhanh đã có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo rồi." Phí Y xoay người, không nhìn thẳng Bùi Thước, bắt đầu nói chuyện với trợ lý: "Có thể liên hệ với thủy cung rồi, ừ, nhanh chóng.."
Bùi Thước: "..."
Tại sao tôi lại lắm miệng?
Ngay lúc Bùi Thước cho rằng mình một hơi đều không được thở đã phải trực tiếp bắt đầu huấn luyện trong thủy cung, Fiona nhận một quảng cáo để Bùi Thước có cơ hội trở về thành phố Gia Nam, mặc dù chỉ có hai ngày.
Trong hai ngày ngoại trừ quay quảng cáo, đương nhiên Bùi Thước sẽ tận dụng mọi thứ tìm một cơ hội để đi gặp Kỳ Du một lần.
Buổi tối cuối tháng năm, cơn gió đêm từ cửa sổ thổi vào đã có nhiệt độ của mùa hè, thổi động màn cửa một chút.
Kỳ Du chọc chọc Bùi Thước: "Đi đóng cửa sổ, mở điều hòa, nóng chết rồi." Dừng một chút lại mắng nói: "Em có thể đừng dán vào gần tôi như vậy nữa được không, một thân mồ hôi kia kìa."
Bùi Thước quả thực muốn quỳ Kỳ Du, có thể đừng trở mặt nhanh như vậy được không, vừa rồi là ai đã dùng sức ôm mình đến mình thiếu chút nữa không thở nổi vậy?
Hơn hai tiếng trước, Bùi Thước vào chung cư của Kỳ Du, còn chưa kịp nói gì đã bị nhấn ở trên tường.
Mặc dù hai người hôn lấy hôn để rất nhanh đã vào trạng thái, đồng thời Bùi Thước cũng rất vui sướng. Rất nhanh liền tiến vào trạng thái, đồng thời Bùi Thước rất sướng loạn tình mê, nhưng vẫn kiên định đụng ngã Kỳ Du một chút, nhưng tóm lại.. Tóm lại nói nhiều đều là, Bùi Thước cảm thấy trừ phi cậu tự đâm hai mắt mình, nếu không lúc nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Du tại thời điểm này, mình thế nào cũng không cách nào từ chối.
Hậu quả của việc không cách nào từ chối chính là Kỳ Du đói bụng đã lâu không chút lưu tình giày vò Bùi Thước thật lâu, đồng thời trong quá trình đó, Kỳ Du dùng giọng nói ấm áp ở bên tai nói ra các loại yêu cầu vô lý đều bị mình thỏa mãn vô điều kiện. Sau đó, Bùi Thước cảm thấy nửa người dưới đau buốt, nhức mỏi như một tuần huấn luyện trên đảo.
Nhưng Bùi Thước cũng chỉ dám ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt một phen, cậu vẫn nhận mệnh đứng lên từ trên giường, vừa xoa xoa eo vừa đóng cửa sổ mở điều hòa.
"Có cần khoa trương như vậy không." Kỳ Du chế giễu dáng vẻ đi đường chống nạnh của Bùi Thước: "Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên thử tư thế này."
Bùi Thước vô cùng ảo não giải thích: "Khoảng thời gian này vất vả quá độ sinh bệnh anh biết không! Tên huấn luyện viên lặn đó quả thật.. Lại nói tư thế vừa rồi vốn không khoa học!"
Kỳ Du nhíu nhíu mày: "Thật không? Vừa rồi là ai rõ ràng sướng đến.."
"Đủ rồi đủ rồi" Bùi Thước vội vàng dừng câu chuyện của Kỳ Du lại, trong lòng tự nhủ sau này phải đi nghỉ dưỡng một chút mới được, giờ bệnh tật quá rồi: "Tóm lại đều là bị huấn luyện hành hạ."
Bùi Thước nói xong thì trở về giường, bật sáng đèn bàn trên tủ đầu giường, tìm một tư thế thoải mái ngã xuống giường, quay đầu nhìn về Kỳ Du.
Dưới áng sáng êm dịu, vẻ mặt thả lỏng của Kỳ Du vô cùng đẹp mắt, mặt mày giãn ra, tóc tai bị mồ hôi ướt nhẹp dính vào bên mặt. Nếu không phải biểu hiện thực tế của Kỳ Du làm Bùi Thước có chút không chịu đựng được, thì với cái dáng vẻ câu dẫn người khác này. Bùi Thước vẫn phải thừa nhận mình nguyện ý làm thêm một lần nữa với Kỳ Du.
Lúc Bùi Thước đang suy nghĩ vu vơ, trong lúc vô tình Kỳ Du nghiêng đầu nhìn Bùi Thước một chút, một giây sau cười ra tiếng.
Bùi Thước không hiểu ra sao, không rõ Kỳ Du đang cười gì.
Chờ Kỳ Du cười đủ rồi, hắn mới chỉ vào cổ Bùi Thước: "Cái màu da khác biệt này của em còn không buồn cười sao?"
Bùi Thước vừa nghe xong hai chữ "màu da" thì ỉu xỉu, về thành phố được hai ngày, hắn đã bị cười nhạo rồi, Fiona, thợ trang điểm lúc quay quảng cáo, chuyên viên ánh sáng và nhiều người đã thay nhau cười nhạo rồi, ngay cả tên mặt than lạnh lẽo Dịch Tử Duy kia cũng để biểu tình "Thật là buồn cười" với mình.
"Mỗi ngày đều phơi mình dưới nắng, đương nhiên sẽ đen rồi."
"Nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải đen đều một chút chứ." Lúc ấy An Triệt cười đau bụng, chế giễu nói: "Bây giờ cậu phơi nắng thành hình đồ lặn, ranh giới cũng đừng quá rõ ràng chứ!"
Nhìn mấy vết tích rõ ràng trên cổ, cổ tay, trên cổ chân, Bùi Thước cũng rất buồn bực: "Này, có buồn cười như vậy sao?"
"Có chứ." Kỳ Du vô cùng thẳng thắn gật đầu: "May mắn vừa rồi lúc làm không mở đèn để tôi nhìn thấy, nếu không tôi sẽ cười đến không cách nào làm tiếp được."
"..."
Cũng quá tổn thương người ta rồi đó, Bùi Thước hoàn toàn không có tâm tình vuốt ve an ủi một chút, tức giận đứng dậy chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa, bả vai lại không phòng bị bị đè xuống giường.
Còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Du đã đè lên.
".. Nè." Bùi Thước biểu hiện không vui: "Không phải anh chê em rất buồn cười sao.."
"Ừ." Kỳ Du cúi đầu xuống dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve ranh giới rõ ràng trên cổ Bùi Thước, nói chuyện mập mờ không rõ: "Rất buồn cười, cho nên tôi giúp em nhìn xem có thể xóa hết không.."
Có người giúp đỡ như anh sao? Trong lòng Bùi Thước trợn trắng mắt, nhưng động tác từ chối trên tay vẫn dừng lại.
Hai người không biết xấu hổ náo loạn đến hơn hai giờ sáng mới ngủ, bởi vì ngày tiếp theo Bùi Thước phải về đảo trước chín giờ, bởi vậy cậu vẫn khó khăn đứng dậy lúc đồng hồ báo thức reo đúng bảy giờ.
Lúc cậu rửa mặt thay quần áo xong chuẩn bị đi Kỳ Du vẫn chưa dậy, trong căn phòng kéo màn cửa nên rất tối, Bùi Thước nhẹ nhàng hôn miệng Kỳ Du một cái, hôn xong còn thấy tiếc nuối vì mình không thấy dung nhan khi ngủ của Kỳ Du, bởi vì cậu đoán được một tháng này cậu sẽ không về Gia Nam nữa, nói cách khác cậu có hơn một tháng không gặp Kỳ Du.
Sớm biết vậy tối qua nhìn thêm vài lần, Bùi Thước lắc đầu hối hận.
Quả nhiên như dự đoán của Bùi Thước, vừa về tới đảo, huấn luyện viên Phí Y an bài cho cậu liền lập tức khua chiêng gõ trống bắt đầu. Mỗi ngày cơ bản đều đợi ở cái ao cạnh thủy cung, học với nhân viên thuần dưỡng làm thế nào để ở chung với cá voi.
"Má nó mày là cái tên nhận ăn không nhận người!" Bùi Thước trợn mắt há hốc mồm nhìn con cá voi trắng nhỏ vừa lắc đầu vẫy đuôi với mình, sau khi nuốt miếng cá tuyết trên tay cậu xong, nó liền bơi đi, gọi thế nào cũng không trở lại.
Nhân viên thuần dưỡng bất đắc dĩ cười cười, huýt sáo, sau đó thấy con cá voi trắng nhỏ thoăn thoắt bơi về phía anh ta.
"A Bảo có chút sợ người lạ, nhưng mà nó rất thông minh." Nhân viên thuần dưỡng vừa thân mật xoa xoa đầu cá voi trắng nhỏ, vừa nói với Bùi Thước.
Trong lòng Bùi Thước tự nhủ sợ người lạ tôi đúng là không nhìn ra, nhưng lại nhìn ra ma cũ bắt nạt ma mới. Con cá voi trắng nhỏ tên A Bảo này sẽ xuất hiện trong phim, đồng thời "vai diễn" cũng không ít, bởi vậy Bùi Thước phải giữ gìn mối quan hệ với nó.
"Được rồi, A Bảo." Bùi Thước đối mặt với đôi mắt to đen tròn vo, nghĩ thầm tôi không tin tôi không trị được.
Bởi vì phải hoàn thành quay chụp trước mùa du lịch của đảo, hai tuần lễ sau, toàn bộ đoàn làm phim chính thức khởi động máy, toàn tổ đều đổ vào đảo Nhật Quang.
Thành viên đoàn làm phim không nhiều, chí ít là không so được với trước đó. Bởi vì ít tổ chế tác, ngay cả nghi thức khởi động máy cũng tùy tiện qua cái sân khấu đã xong.
Phí Y là phái người hiệu suất, hiện trường nghi thức khởi động máy còn chưa thu thập xong, buổi chiều buổi khai mạc hắn đã bắt đầu phân phó đoàn làm phim nên lưu ý việc gì.
Chỉ là vận may của đoàn phim thật sự không tốt, buổi chiều một đoàn người vừa tới bãi biển, mưa to đã vội vàng như không kịp rơi xuống.
Đầu tháng sáu vừa đúng vào mùa mưa của Gia Nam, mưa to là chuyện bình thường, nhưng mưa to đến mức này lại hiếm có, không bao lâu đã có nhân viên quản lý bãi biển yêu cầu bọn họ nhanh chóng trở về nhà trọ.
Màn mưa nặng nề đến đáng sợ, cả đảo Nhật Quang như bị ngăn cách. Cùng với tiếng sấm đùng đùng thỉnh thoảng xuất hiện sét đánh, mưa càng lúc càng lớn, đồng thời có ý tứ không muốn ngừng lại.
Một đống người bị vây trong nhà trọ, các loại công cụ truyền tin như máy tính điện thoại bây giờ hầu như mất đi tác dụng, tín hiệu kém đến ngay cả gọi điện thoại gửi tin nhắn cũng là vấn đề, càng không thể nào lên mạng được.
Cô gái tiếp tân tìm radio, mười mấy người vây quanh radio, nghe phát thanh viên thảo luận "mười năm mới có một trận mưa to đặc biệt" "sấm chớp mưa bão tai họa" "báo động nguy hiểm, toàn thành phố ngừng việc, nghỉ học", trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.
Nhìn ra tâm tình mọi người không tốt, cô tiếp tân vội vàng an ủi: "Không sao, thiết bị gì đó rất nhanh sẽ sửa xong, cùng lắm là hai ngày! Nhưng mà tình huống năm nay đúng là tương đối nghiêm trọng.."
Một đám người không có cách nào liên hệ với bên ngoài đành phải yên lặng tiếp nhận sự thật này, bắt đầu tự mình kiếm chuyện chơi như chơi bài poker.
Cùng lúc đó, dưới cơn mưa to trong thành phố Gia Nam, một chiếc xe thương vụ màu đen xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn mưa, bỗng nhiên dừng lại trước tòa cao ốc Tinh Giang, thậm chí không đợi trợ lý bung dù cho mình, người đàn ông ở ghế sau đã vội vã mở cửa xe đội mưa chạy vào đại sảnh công ty.
Nhân viên bảo an đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra người đàn ông toàn thân ướt đẫm, nhìn qua vô cùng chật vật là người mà toàn công ty đều biết, người đại diện kim bài lúc nào cũng bình tĩnh - Jann.
"Tạ tiên sinh, ngài.." Anh trai bảo an thấp thỏm đi lên, lại bị Jann không để ý.
Jann lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện đã bị nước mưa thấm ướt không thể dùng được. Hắn nóng nảy chạy tới bàn tiếp tân công ty, cầm ống nghe lên bắt đầu quay số điện thoại.
"Trong nửa giờ, về công ty họp cho tôi." Giọng nói của Jann hoàn toàn không có loại bình tĩnh như ngày thường, rõ ràng có chút hổn hển: "Mưa to dừng làm việc? Ảnh chụp Kỳ Du ôm eo hôn môi Thành Mân đã truyền nhanh như điên trên mạng, các người mẹ nó còn dám không làm việc?"