Với Bùi Thước mà nói, chuyện tốt gần đây tới liên tiếp, chuyện này làm cậu không khỏi bất ngờ.
"Đi Anh?" Bùi Thước vui vẻ đến mức bật dậy từ trên ghế salon.
Fiona không chịu nổi dáng vẻ này của Bùi Thước: "Cậu vui đến mức này à?"
Bùi Thước không trả lời, cười ngốc nghếch. Cậu vừa nghe Fiona nói lịch trình của mình, trước kỳ tuyên truyền có chút thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi. Công ty sắp xếp cho cậu và Nhan Hủ Dao quay nhân vật chính trong MV chủ đề, mà cảnh quay ở London.
Nói cách khác, Bùi Thước có cơ hội gặp Kỳ Du.
Kể từ khi công chiếu , bằng tốc độ đáng kinh ngạc phim đã vượt mốc triệu phòng vé, danh tiếng cũng không tệ. Mà trong tất cả các diễn viên, Bùi Thước và Kỳ Du không thể nghi ngờ là người bị nhắc đến nhiều nhất. Đồng thời những đánh giá liên quan đến hai người bọn họ đa số đều là tốt.
Bùi Thước nghĩ đến Kỳ Du ở nước ngoài, lại vội vàng quay phim, hẳn là không quá quan tâm đến tình hình của phim lắm, thế là định lần này nói sự thành công của bộ phim thật kĩ càng cho đối phương biết. Vì nâng cao sự vui vẻ, cậu còn không nói cho Kỳ Du biết mình sẽ đến.
Ngày thứ hai cầm được hộ chiếu, Bùi Thước đi theo đoàn đội quay MV bay đến nước Anh.
Đến sân bay Heathrow London đã là bảy giờ sáng địa phương. Vì phải đuổi kịp tiến độ, bởi vậy bọn họ cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, vừa xuống máy bay đã đến thẳng ngoại cảnh bắt đầu quay.
Bùi Thước và Nhan Hủ Dao đều có xuất thân là diễn viên, quay MV cũng không quá khó. Hai người hợp tác rất ăn ý trước ống kín, mấy cảnh đơn giản trên cơ bản một lần là qua.
Lúc trang điểm lại, Nhan Hủ Dạo nhịn không được nghiêng đầu dò xét Bùi Thước: "Sao tôi lại cảm giác cậu rất gấp nhỉ?"
Bùi Thước giật nảy mình, bởi vì đúng thật là cậu đang tính toán trong lòng xem có thể đóng nhanh một chút rồi đến thăm Kỳ Du không.
"Haha, có à?" Bùi Thước giả ngu.
Nhan Hủ Dao cũng không tiếp tục đề tài này, chuyển đề, nói: "Chúc mừng nhé, các phương diện của đều rất tốt."
Có thể được nhất tỷ Tinh Giang khen như vậy, Bùi Thước vẫn rất vui vẻ, cậu cười ha ha vài tiếng, nói cảm ơn.
"Năm nay diễn viên nam phụ tốt nhất của giải Kim Bách chắc chắn không thiếu cậu được đâu." Nhan Hủ Dao tùy tiện vỗ vỗ vai Bùi Thước: "Nhưng khả năng nhận được thì khó nói, bởi vì chắc là Kỳ Du cũng tham gia, vai yêu quái Darwin kia của anh ta cũng rất xuất sắc."
Bùi Thước sửng sốt một chút, giải diễn viên nam phụ tốt nhất Kim Bách này, trước đó Fiona nói với mình, chỉ là cảm giác quá xa xôi, nên Bùi Thước cũng không để ở trong lòng.
Bây giờ lại bị Nhan Hủ Dao nhắc đến, Bùi Thước nhớ đến giải Kim Bách năm sau đã không còn xa. Nếu giống như nhất tỷ nói, mình và Kỳ Du đồng thời được đề cử một giải thưởng Bùi Thước có chút suy nghĩ mà nhíu nhíu mày, thật ra nói không muốn nhận thưởng thì là giả. Nhưng nếu đối phương là Kỳ Du, vậy dù không nhận được Bùi Thước nghĩ bản thân mình chắc cũng sẽ không cảm thấy gì.
Ý thức được điều này Bùi Thước không nhịn được gãi đầu một cái, bởi vì cậu phát hiện ra không biết từ lúc nào, tình cảm của mình với Kỳ Du đã không có thuốc chữa như thế này.
Nhan Hủ Dao bên cạnh nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của Bùi Thước, chỉ cảm thấy thế giới tinh thần của thằng nhóc này người thường không thể hiểu được.
Đến hơn ba giờ chiều cuối cùng cũng quay xong, trước đó Bùi Thước đã nghe ngóng với trợ lý tiểu Đại của Kỳ Du xem studio của bọn họ ở đâu, sau đó chạy thẳng đến.
Cảnh quay thường ngày của đều ở trong trường đại học có lịch sử lâu đời, lúc Bùi Thước đến đúng lúc gặp phải nhóm Kỳ Du đang quay phim trên bãi cỏ trước thư viện.
Sân trường đại học chọn cảnh rất đẹp, điển hình phong cách kiến trúc của Anh, dây leo bám đầy trên tường gạch màu đỏ sậm, mặt cỏ mềm mại như chăn bông, phía trên là nhiều khóm hoa dại không biết tên.
Chắc là cũng đã quen với nhiều đoàn làm phim đến lấy cảnh ở sân trường, mấy học sinh lui tới như đã nhìn quen với đoàn làm phim quay phim, cũng không có quá nhiều người vây xem, nên đạo diễn cũng không cần ngăn lại.
Bùi Thước đi qua, đi theo mấy học sinh đứng sau nhân viên công tác đoàn làm phim, lặng lẽ nhìn cảnh quay này.
Nghe được mấy học sinh nói chuyện phiếm với nhân viên công tác, Bùi Thước biết được cảnh này chỉ có một mình Kỳ Du diễn, kịch bản là vai diễn Chace của Kỳ Du nằm gủ gật trên ghế dài ở sân trường, sau đó có bạn học tới đánh thức hắn, nói cho hắn, tiên sinh Stan --- cũng là người thầy Chace thầm mến, muốn tìm hắn nói chuyện riêng.
Bùi Thước một bên nghe không yên lòng, một bên nhón chân lên nhìn xem khi nào Kỳ Du xuất hiện.
Lúc Bùi Thước chờ đã có chút nóng nảy, mấy người bên cạnh mặt cỏ bên trái trường bỗng dưng dừng lại, như đang vây quanh gì đó. Bùi Thước tập trung nhìn vào, mới phát hiện đó là xe tải, chắc là đoàn làm phim cho diễn viên dùng để trang điểm và nghỉ ngơi.
Mà gây lên sự hỗn loạn của đám người, là chàng trai cao gầy từ trong xe bước ra.
Cách bốn năm mươi mét, Bùi Thước vẫn nhìn ra được người đó là Kỳ Du, cậu thiếu chút nữa không nhịn được muốn xông qua, nhưng nhìn thấy một đám người bên đó nên vẫn im lặng.
Đạo diễn Kay vừa bắt đầu làm việc thấy cảnh này cũng có chút trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh hắn ta bật cười, nói với nam chính Fred bên cạnh: "Hắn rất có mị lực."
Fred gật gật đầu: "Tôi nghĩ, hắn đúng là Chace mà anh cần."
Kỳ Du tốn chút thời gian mới giải quyết được nhóm học sinh nhiệt tình này, khi anh bước ra từ Studio, luôn cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc nhìn mình, nhưng quay đầu lại nhìn cũng không thấy gì.
Bởi vì vào đầu tháng mười, hơn bốn giờ chiều ở London mặt trời cũng sắp lặn. Tia nắng dịu dàng buổi chiều chiếu xuống, mái tóc đen nhánh của Kỳ Du bị phủ lên một tầng màu ấm áp.
Chàng trai tuấn mỹ mặc áo sơ mi trắng như tuyết và quần tây màu đen vắt chéo chân, nhàn nhã nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ xưa cũ, cả người tỏa ra một khí thế thanh nhã. Một tay kia của chàng trai hờ hững che mắt lại cản ánh mặt trời, một tay khác để ở bên trên quyển sách trước ngực, ngón tay thon dài hững hờ gõ vào phần bìa cứng của sách.
Dù chưa cho biên tập gì, cũng không có âm nhạc bối cảnh tỉ mỉ kết hợp lại, Bùi Thước vẫn cảm giác được cảnh quay này đã là cảnh đẹp nhất rồi.
Ở nơi xa vang lên tiếng chuông du dương, một chàng trai khác đi ngược với dòng người, vội vã chạy tới từ đằng xa, đánh thức Chace đang chợp mắt.
"Biết ngay là cậu ở đây." Chàng trai cười, đưa tay cầm quyển sách trong ngực Chace: "? Quyển sách chán như vậy mà cậu cũng xem nổi à?"
"Cut!" Bên kia truyền đến giọng cắt cảnh của Kay.
Cách hơi xa, Bùi Thước không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Kay nhăn mày nói gì đó với diễn viên diễn vai bạn học của Chace, Bùi Thước có thể hiểu được chắc là tên diễn viên đó không làm Kay hài lòng.
Sau đó bọn họ bắt đầu quay lần nữa, nhưng chưa được bao lâu, Kay lại hô "cut" một tiếng, đồng thời mỗi lần cắt đều là mấy cảnh đó.
Quay hỏng như vậy, Kay rất nhanh đã không còn kiên nhẫn đứng lên, Kỳ Du cũng ngồi dậy từ trên ghế dài, trên mặt cũng không có gì vui vẻ.
Cậu nam sinh kia cũng có chút xấu hổ, hắn cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ là chọn đại vai quần chúng trong trường ra mà thôi. Dưới áp lực lớn, hắn không nhịn được nói với Kay bỏ đi, xin đổi người khác thử xem.
Thế là Kay có chút nôn nóng đi đến đám người bên này, hỏi trợ lý xem có học sinh nào có thể thay thế được không, chỉ là những học sinh kia đều thua trận dưới ánh mắt bắt bẻ của Kay.
Khi Kay dạo qua một vòng, lúc đi đến bên cạnh Bùi Thước, bước chân của hắn dừng lại.
Bùi Thước bỗng nhiên thấy người ngoại quốc này nhìn mình chằm chằm, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, chờ khi đối phương mở miệng cậu mới nhớ ra, người này không phải là đạo diễn Kay bên Kỳ Du vừa rồi sao?
Trình tiếng Anh vốn chẳng ra sao của Bùi Thước trước sự hồi hộp càng vô cùng hỏng bét, cậu nghe đối phương nói một lèo, cũng không hiểu là đang nói gì, đành phải cười gượng gật đầu, giả vờ như nghe hiểu.
Thấy Bùi Thước gật đầu, Kay rất vui vẻ giơ tay lên, tiếp đó mấy nhân viên công tác đi đến, kéo Bùi Thước vào trong xe.
"Chờ.. Chờ đã, mấy người muốn làm gì thế?" Bây giờ Bùi Thước mới ý thức được chuyện không đúng ở đâu.
Kỳ Du bên kia đang ngồi ở trên ghế dài để nhân viên trang điểm lại, bỗng nhiên nghe thấy giọng Bùi Thước còn tưởng là ảo giác, nhưng anh vẫn không nhịn được nhìn sang bên đó, sau đó đứng bật dậy.
"Bùi Thước!" Kỳ Du gọi cậu một tiếng, đôi chân dài bước vài bước tới trước mặt cậu, vẻ mặt không thể tin: "Em đây.. là người diễn cảnh đó?"
Bùi Thước khó có được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Du, không nhịn được sững sờ mấy giây, mới đáp: "Em đến thăm ban." Cậu bối rối giải thích chuyện mình đến đây quay MV, sau đó là chuyện Kay vừa tìm mình: "Cho nên hắn có ý gì thế?"
Kỳ Du tức giận trừng mắt với Bùi Thước: "Em không thể chờ ở khách sạn được sao?"
Chẳng phải là em muốn đến xem anh quay phim sao, Bùi Thước yên lặng nói dưới đáy lòng.
Sau khi trò chuyện vài câu với nhân viên công tác, vẻ mặt Kỳ Du có chút phức tạp nói với Bùi Thước: "Kay nói để em diễn nhân vật này, là nhân vật vừa mới đánh thức anh."
Bùi Thước trừng to mắt: "Em?" Bây giờ cậu mới phản ứng được Kay đi một vòng chắc là đang chọn vai quần chúng: "Vì, vì sao lại chọn em?"
Kỳ Du nhịn không được, đưa tay dùng sức gõ gõ đầu Bùi Thước: "Chắc là thấy em ngốc đó."
"..."
Tóm lại lúc Bùi Thước đứng ở studio, vẫn có cảm giác "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"không chân thật, cậu chỉ muốn đến xem Kỳ Du quay phim thôi mà!
"Kịch bản rất đơn giản, em chỉ cần đến đánh thức anh, chuyển lời tiên sinh Stan thôi." Kỳ Du tiện tay sửa cổ áo Bùi Thước: "Vừa rồi Kay vẫn không hài lòng với diễn viên đó, bởi vì cậu ta diễn rất đơ. Vai này là bạn của Chace, cảm giác giữa hai người phải quen thuộc một chút."
Bùi Thước gật gật đầu, lập tức có chút không yên lòng hỏi: "Tiếng Anh của em rất kém, lời thoại.."
"Ừ, anh cũng cảm thấy vậy." Kỳ Du đồng ý gật đầu, nhìn dáng vẻ Bùi Thước bối rối anh bật cười: "Nhưng sẽ không thu âm ở đây, hậu kỳ sẽ làm."