Tia nắng dịu dàng từ khe hở giữa lá cây rọi xuống, tạo vài bóng râm trên mặt Kỳ Du. Anh yên lặng nhắm mắt, gió nhẹ buổi tối lùa vào mái tóc đen nhánh của anh, cả người như hòa vào bức tranh này.
Bên cạnh, hai tay Bùi Thước để trong túi, vui vẻ hát một bài hát không biết tên, đi tới ghế dài bên này.
Chàng trai có khuôn mặt baby mặc chiếc quần vàng nhạt, cánh tay của áo khoác cao bồi mỏng gập lên, lộ ra cánh tay thon dài. Cậu đến trước ghế dài thì dừng lại, nhưng không đánh thức Kỳ Du, mà tò mò nhìn quyển sách đối phương ôm trước ngực, sau đó nhẹ nhàng lấy quyển sách.
Lúc này đạo diễn Kay trước máy quay ngẩn người, hắn chỉ nghĩ chàng trai trẻ này sẽ diễn từng bước như cách mình nói lúc trước, không nghĩ tới tên này sẽ có phát huy khác biệt. Chỉ là.. Như vậy có vẻ như còn tự nhiên hơn một chút?
Kay im lặng nhìn màn ảnh, không kêu ngừng.
Kỳ Du như vừa tỉnh, anh không ngồi dậy, mà lười biếng để tay gối sau đầu, híp mắt nhìn Bùi Thước: "Chuyện gì?"
Bùi Thước vừa lật vài trang, vừa khoa trương lắc đầu: "Cậu có phải là Chace không đấy? cậu tìm ở đâu.."
"Im miệng." Kỳ Du nửa đùa nửa thật cắt lời đối phương, anh ngồi dậy, đưa tay lấy lại sách từ đối phương: "Cậu có chuyện gì?"
"Được rồi." Bùi Thước nhún nhún vai, hai tay để vào túi: "Tiên sinh Stan nói muốn gặp riêng với cậu, ngài ấy ở văn phòng chờ cậu đấy."
Chàng trai vừa rồi còn lười biếng đột nhiên đứng dậy từ trên ghế dài, hai mắt nghiêm túc nhìn Bùi Thước: "Stan? Gặp riêng tôi?"
Bùi Thước giống như giật mình, có chút nghi ngờ đánh giá đối phương: "Này ông anh à, cậu bị sao thế? Khẩn trương như vậy, cậu làm chuyện gì trái lương tâm à?"
Nhưng Kỳ Du như hoàn toàn không nghe thấy cậu bạn trêu chọc, chỉ vội vàng kẹp sách vào trong khuỷu tay, tiếp đó chạy chậm đến văn phòng, chạy mấy bước thì hắn quay người lại, vừa nói "cảm ơn" vùa vẫy vẫy tay với Bùi Thước.
"Cut!" Kay cắt cảnh, tiếp đó rất nhiệt tình tới vỗ vỗ tay Bùi Thước: "Diễn rất tốt, nhìn qua rất giống với chuyên nghiệp!"
Kỳ Du cười cười: "Bản thân cậu ấy là một diễn viên, tôi và cậu ấy ở cùng một công ty." Kỳ Du nói, quét mắt nhìn Bùi Thước cười khúc khích bên cạnh, thuận miệng giải thích vài câu chuyện Bùi Thước trùng hợp đến studio.
Kay kinh ngạc trừng to mắt, nói tiếp: "Khó trách! Mấy cậu đã hợp tác qua à? Hay là quan hệ cá nhân của mấy cậu rất tốt? Vừa rồi diễn rất tự nhiên."
"Đúng vậy." Kỳ Du gật nhẹ đầu, hiếm khi ở trước mặt mọi người lộ ra một chút vui vẻ: "Chúng tôi rất tốt."
Bùi Thước chờ những người xung quanh đi hết mới nhỏ giọng hỏi Kỳ Du: "Thế nào? Vừa rồi đạo diễn nói gì?"
Chắc là vì mới có chút hồi hộp, Kỳ Du có thể nhìn thấy trên trán Bùi Thước chảy ra một tầng mồ hôi, anh nhìn ánh mắt mong đợi của đối phương, nhíu nhíu mày: "Anh ta nói em nhìn rất ngốc."
".. Nè." Bùi Thước vô cùng không vui: "Dù tiếng Anh của em rất kém cũng có thể nghe hiểu được một nửa đó, vừa rồi anh ta không phải nói một loạt từ "good job" sao?"
Kỳ Du híp mắt, hai cánh tay vòng lại để trước ngực, vẻ mặt kia rõ ràng nói "Em dám có ý kiến?". Thế là Bùi Thước thức thời không hỏi nữa.
Lúc kết thúc công việc Kỳ Du và Bùi Thước cùng về, hai người vừa vặn ở cùng một khách sạn.
Người đi bộ trên đường trở về không nhiều, dáng vẻ phần lớn vội vàng, cơ bản không có ánh mắt đặc biệt gì với hai người Bùi Thước và Kỳ Du sánh vai đi, bởi vậy hai người cũng không căng thẳng lắm.
Bùi Thước lại có dáng vẻ điển hình của khách du lịch, cầm điện thoại chụp cảnh đường phố khắp nơi, vốn đang định kéo Kỳ Du cùng chụp ảnh, nhưng nghĩ lại hai người đàn ông chụp ảnh cảm thấy hơi kỳ lạ, thế là đành phải thôi. Đến cuối cùng Kỳ Du cũng không kiên nhẫn nữa, rất dứt khoát đoạt lấy điện thoại Bùi Thước, sải bước đi lên phía trước, Bùi Thước thì vẻ mặt bất đắc dĩ đi ở phía sau.
Lúc chờ thang máy Bùi Thước đưa tay lên muốn lấy điện thoại về, nhưng Kỳ Du mặt lạnh không chịu buông tay, thế là nháo nháo biến thành hai người ngây thơ.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Nhan Hủ Dao từ bên trong đi ra, nhìn thấy Kỳ Du và Bùi Thước vừa sát vừa không bình thường, lại còn rất thân mật, vẻ mặt của cô biến đổi vi diệu.
Kỳ Du bất động thanh sắc đẩy Bùi Thước ra, lại gật gật đầu với Nhan Hủ Dao xem như chào hỏi.
Bùi Thước ngược lại không có cảm giác gì, thấy nhất tỷ vẫn lộ ra nụ cười ngây ngô thường ngày: "Muộn như vậy còn ra ngoài à?"
"Ừ." Nhan Hủ Dao gật gật đầu, có thâm ý khác nhìn hai người một chút, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Kỳ Du: "Mấy người.. Trùng hợp gặp nhau à?"
Kỳ Du không hề dịu dàng đẩy Bùi Thước tới thang máy, ấn số, mặt không đổi sắc trả lời một câu: "Đúng vậy, rất trùng hợp."
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lần này Bùi Thước có ngốc đến mấy cũng cảm thấy không đúng chỗ nào đó: "Sao vậy?"
Kỳ Du cũng lười vòng vo với Bùi Thước: "Không biết, chắc cô ấy nhìn ra quan hệ của chúng ta rồi."
Bùi Thước có chút giật mình há to miệng, lại không hề nói gì.
Kỳ Du nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi kia của Bùi Thước làm cho không thoải mái. Chờ cửa thang máy vừa mở, anh lập tức lôi Bùi Thước vào phòng mình. Bởi vì bực bội, động tác của Kỳ Du rất mạnh, tiếng đóng cửa cũng rất lớn.
Lúc Kỳ Du chặn gương mặt trẻ con mờ mịt ở trước cửa, chuẩn bị hỏi gì đó, chợt nghe thấy một giọng nói mờ mịt từ phía sau.
"Kỳ Du, cậu đang làm trò quỷ gì đấy?"
Hai người mở đèn lên, mới phát hiện trong phòng còn có một người --- Jann. Mà sau khi nhìn rõ người phía sau Kỳ Du là Bùi Thước, sắc mặt Jann nhanh chóng đen lại.
Bùi Thước chạm ánh mắt của Jann, xấu hổ cười, lên tiếng chào hỏi chuẩn bị rời đi, nhưng Kỳ Du lại không nói gì giữ chặt cậu, chỉ chỉ ghế salon dài trong phòng, ra hiệu cậu ngồi xuống.
Tỏ thái độ dứt khoát làm rõ.
Jann hiểu Kỳ Du có ý gì, chỉ cảm thấy mình tức điên đến huyệt thái dương cũng đau đớn.
Trong căn phòng không lớn tràn ngập bầu không khí khó tả, cuối cùng vẫn là Kỳ Du đánh vỡ trầm mặc: "Sao anh lại đặc biệt đến đây?" Anh ngẩng đầu, giống như không việc gì cũng nhìn lại Jann.
Jann hít sâu một hơi, nói với mình phải bình tĩnh. Anh ta cố gắng không thèm đếm xỉa đến Bùi Thước, ngồi đối diện Kỳ Du, trầm giọng nói: "Cậu cảm thấy tôi còn có thể vì chuyện gì? Vấn đề lớn nhất của cậu không phải là những tấm hình với Thành Mân kia sao." Jann nói, lại dừng một chút, nhìn thoáng qua Bùi Thước đang khẩn trường ngồi cạnh Kỳ Du: "Bây giờ xem ra, sau khi giải quyết chuyện này xong còn có phiền toái lớn hơn đang chờ cậu."
Ý đơn giản của lời này là chỉ quan hệ của Bùi Thước và Kỳ Du còn phiền hơn, Bùi Thước lần này phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nghe hiểu. Cậu có chút khó khăn nhìn hai người một chút, rồi lại không nói vào lời gì.
Kỳ Du giống như cái gì cũng không nghe hiểu, bất vi sở động nói tiếp: "Cho nên anh đã sắp xếp gì?"
Xem ra tên nhóc này căn bản không có ý định thương lượng chuyện của anh với Bùi Thước, Jann chỉ cảm thấy đau cả đầu. Hắn lắc đầu, trước để việc này sang một bên, lấy mấy bản thảo in ra đưa cho Kỳ Du: "Bộ phận PR viết xong bản thảo. Cuối tuần cậu về nước, tổ chức buổi họp báo, thì nói theo cái này."
Kỳ Du quét qua những tờ bản thảo kia, lông mày không khỏi chậm rãi nhíu lại: "Không phải chỉ cần làm sáng tỏ sự thật là được sao? Có mất lời quá mức rồi."
Đoạn thời gian trước tình trạng của Kỳ Du có thể xem là ngã xuống đáy vực, bởi vậy bộ phận PR xem như lợi dụng fan hâm mộ đau thương cho thần tượng và tâm lí của người qua đường với chuyện này, mấy bản thảo cũng không phối hợp tên chó săn trước làm sáng tỏ sự thật cho Kỳ Du mà còn tăng thêm rất nhiều ám chỉ mập mờ lí do thoái thác, hầu như đang lên án thủ đoạn thấp kém và miệng đầy lừa dối của Thành Mân.
Jann có chút bất mãn: "Đây là tỉ mỉ sửa đổi nhiều lần, bên công ty cũng đồng ý nói như vậy. Lại nói, chẳng lẽ đoạn thời gian trước tên đó không quá phận hơn thế này à?"
Kỳ Du để mấy tờ bản thảo đó sang một bên, cũng không tỏ thái độ, chỉ thấp giọng nói "Biết rồi. "
" Nè, đến lúc đó cậu sẽ không làm ra sự cố gì chứ? "Jann có chút khẩn trương trừng mắt Kỳ Du, nghĩ thầm vị đại gia này đến lúc đó không làm tốt sẽ làm người ta kinh ngạc đến chết đó.
Kỳ Du lại rất bình tĩnh:" Anh yên tâm. "
Cậu như vậy tôi càng không thể yên tâm đó, Jann hập hực nghĩ, nhưng hắn hiểu tên nhóc này nếu như đã quyết định gì, mình có nói thế nào cũng không nghe đâu.
Ví dụ như chuyện giữa hắn với Bùi Thước.
Thừa dịp hai người đều ở đây, Jann dứt khoát hỏi luôn:" Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? "
Vấn đề này quá đột ngột lại quá trực tiếp, Bùi Thước thuận miệng đáp:" Hơn một năm ", lời nói ra khỏi miệng cậu mới hối hận, nhưng dùng ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Kỳ Du, thấy đối phương mặt không thay đổi, Bùi Thước lại thoáng thả lỏng.
Đánh chết Jann cũng không nghĩ đến hai người này đã ở bên nhau lâu như vậy, hắn chỉ cảm thấy nghẹn ở ngực, nửa ngày sau mới cắn răng nói:" Vận khí của mấy cậu tốt nhỉ, thế mà chưa từng bị phát hiện. "
Kỳ Du gật đầu phụ họa:" Đúng vậy. "
Sắc mặt Jann hơi đen lại. Hắn biết Kỳ Du mềm không được cứng cũng không xong, thế là trực tiếp nói với Bùi Thước:" Cậu cũng thấy rồi đấy, fan hâm mộ phản ứng với chuyện Kỳ Du và Thành Mân, náo loạn đến mức này chúng tôi còn có thể kết thúc được, bởi vì việc này có thể làm sáng tỏ. Nhưng mấy cậu thật sự có vấn đề, đến lúc đó nếu tuôn ra sẽ có bao nhiêu hỏng, cậu hẳn tưởng tượng ra được nhỉ? "
Bùi Thước cau mày gật gật đầu.
Xem ra thằng nhóc này có thể cứu, Jann thoáng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hướng dẫn từng bước:" Cho nên vì Kỳ Du, cậu chắc hẳn phải chia tay với.. "
Kỳ Du có thể đoán được Jann muốn nói gì, lúc đang định cắt lời đối phương, Bùi Thước lại mở miệng trước.
" Chúng tôi không có ý định chia tay. "Bùi Thước chân thành lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi bổ sung:" Ít nhất tôi sẽ không. "
Kỳ Du sửng sốt, Jann cũng ngốc luôn, trong lòng nói thầm "thì ra mấy lời vừa rồi tôi nói với cậu một chữ cũng không lọt vào tai cậu à?"
" Chắc chắn sẽ có cách giải quyết, thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện công khai.. Tôi biết ý này rất nguy hiểm, nhưng chưa từng thử ai biết có được hay không đâu? "Lỗ tai Bùi Thước có chút đỏ lên:" Chỉ cần đứng vững trong vòng này là được phải không? Đến lúc đó lời đồn và phản đối của một số người cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với chúng tôi. Tôi đang cố gắng, giải Kim Bách năm nay có lẽ sẽ để cho tôi chứng minh bản thân, tôi sẽ nhanh đứng cùng vị trí với Kỳ Du."
Đoạn này lời của Bùi Thước nói đến có chút không đầu không đuôi, nhưng ý trung tâm lại biểu đạt đến mức vô cùng rõ ràng. Chàng trai mặt trẻ con bình thường nói chuyện vui vẻ dễ nói, chỉ là bây giờ lại nghiêm túc như vậy, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, như có vật nào đó rất quan trọng đang chống đỡ cậu.
Không biết vì sao, Jann bỗng nhiên không nói ra lời được.