Vu Khiết đưa vali chứa quần áo đặt vào trong cốp xe, thầm cảm ơn Lý Ngọc đã vì cô mà bỏ cả công việc bận rộn ở công ty để tổ chức buổi cắm trại này.
Vu Khiết biết Lý Ngọc đang lo lắng nên cô cũng cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ không đâu trong đầu, đồng ý cùng hắn đi ra ngoài chơi.
Bọn họ xuất phát vào buổi sáng sớm, đoàn bảy người hơn hai tiếng đi xe mới tới nơi.
Còn chẳng phải nói lúc Lục Phong gọi điện cho Lý Ngọc, Vu Khiết không có ở đây nên hắn thành công lừa gạt được gã.
Cất đồ đạc xong, cả đoàn người kéo nhau đi ngắm cảnh núi rừng.
Đằng sau biệt thự của Lý Ngọc có con suối nhỏ, mọi người đều ồ ạt tới đó để câu cá hoặc tắm mát, cho đến khi mặt trời lặn mới ùn ùn kéo nhau trở về biệt thự.
Biệt thự dù được xây trên con núi hẻo lánh, thế nhưng điều kiện cùng cơ sở vật chất ở đây rất tốt, chia thành ba tầng chính một tầng trệt, còn có cả khoảng sân vườn rộng rãi.
Vu Khiết tuy đã quyết tâm không được nghĩ tới Lục Phong nữa, nhưng suốt buổi đi chơi cô cứ ngẩn ngơ suy nghĩ như người trên mây.
Thế nên, mặc cho mọi người đang thu dọn đồ đạc rồi bê lên trên phòng sắp xếp, cô vẫn đứng im một chỗ không thèm nhúc nhích.
Lý Ngọc thấy Vu Khiết phân tâm cũng không trách mắng, chỉ nhẹ nhàng hướng cô thúc giục, “Ngẩn người ở đó làm gì? Mau mau thu xếp đồ đạc rồi lên phòng đi, phòng mày kế bên phòng tao đấy.”
Cuối cùng Vu Khiết cũng sắp xếp đồ đạc xong, lúc đi xuống cầu thang đã thấy mọi người ở phòng bếp lục tục chuẩn bị nguyên liệu mang ra sân vườn.
Đây cũng là chủ ý của của chủ nhà Lý Ngọc muốn tổ chức tiệc BBQ ngoài trời.
Có người thấy Vu Khiết chỉ đứng một chỗ lúng túng không biết làm gì liền nhiệt tình rủ cô nhập bọn, “Mau tới đây, mau tới đây!”
Còn chưa kịp nói gì đã không biết Lý Ngọc ở đâu chui ra đứng kế bên Vu Khiết, hắn vỗ vỗ vai cô ý bảo đừng căng thẳng, sau đó hướng người kia giải thích, “Các cậu cứ mang đồ ra trước đi.
Nhìn vậy thôi chứ Vu Khiết nấu ăn cừ lắm, hôm nay cứ để cô ấy làm bếp trưởng.” Rồi nháy nháy mắt hướng cô cười gian xảo.
Vu Khiết ngượng ngùng gật đầu, quả thật mấy năm chăm sóc Lục Phong cô từ một đứa mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học đã luyện ra trừu nghệ nấu ăn ngon phải biết.
Vì Lý Ngọc mang nhiều người theo nên cơm tối này Vu Khiết tốn khá nhiều thời gian, đợi đến khi tất cả các món được bày lên bàn, cả đám đã đói bụng đến kêu gào.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn đa dạng và đẹp mắt, những nam nhân tay chân vụng về trố mắt kinh ngạc, dùng ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ hướng Vu Khiết hô to, “Oa, xịn quá đi! Hiếm lắm mới thấy một người phụ nữ thời nay chịu xuống bếp.”
Có người cũng vì quá xúc động mà thút thít bày tỏ, “Các cậu không biết tôi ở nhà khổ như thế nào đâu, vợ chồng tôi ai cũng đều đi làm đến tận tối mới về.
Lúc đó làm gì còn thời gian để nấu nướng nữa chứ, chỉ còn cách gọi shipper đến giao đồ ăn mà thôi.”
Vu Khiết lâu lắm rồi mới được tiếp xúc với nhiều người như vậy, cô vừa lúng túng vừa ngượng ngùng không biết phải trả lời như thế nào.
Mấy nam nhân không thấy cô trả lời cũng không muốn làm khó, bọn họ cười xuề xòa cho qua, rồi tranh giành nhau đồ ăn, chỉ có mấy nữ nhân nhìn cô cười tủm tỉm, “Ai lấy được Vu Khiết thật có phúc!”
Vu Khiết bị mấy người bọn họ nháo ầm cả lên, khuôn mặt ngượng ngùng dần dần đỏ ửng như trái cà chua chín mọng.
Lý Ngọc ngồi một chỗ lẳng lặng quan sát biểu cảm thú vị trên gương mặt của cô, hắn thầm nghĩ đưa cô đến đây quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.
Cứ như vậy bọn họ đã ăn xong bữa cơm tối, sau đó ra ngoài phòng khách vừa xem tivi vừa chơi mấy bộ boardgame.
Lý Ngọc vừa chơi vừa dạy cho Vu Khiết cách chơi mèo nổ, đột nhiên di động trong túi quần hắn chợt vang lên.
Hắn rút điện thoại ra nhìn, thế quái nào lại là Lục Phong?
Chẳng lẽ gã đã biết hắn giấu Vu Khiết đi đâu rồi sao? Lý Ngọc đổ mồ hôi hột bèn đứng lên đi ra ban công nghe điện thoại.
Lý Ngọc tiếp điện thoại, Lục Phong ở đầu dây bên kia đã mất hết kiên nhẫn tức giận thẩm vấn hắn, “LÝ NGỌC! Mày con mẹ nó lại dám giấu Vu Khiết của tao? Đưa điện thoại cho em ấy nghe máy, mau lên!”
“Mày nói xem tại sao tao phải nghe lời mày? Chính mày đã tổn thương Vu Khiết, nên em ấy mới tìm đến tao.
Tao cũng chỉ muốn dẫn em ấy đi chơi cho khuây khỏa đầu óc mà thôi.
Yên tâm, mấy ngày nữa em ấy sẽ cùng tao về thành phố, còn hiện giờ, tạm thời mày đừng liên lạc làm phiền!” Lý Ngọc tâm tình không tốt, hắn đem những lời muốn nói xả hết cho người ở đầu dây bên kia.
Thế nhưng, khi hắn định cúp máy lại nghe thấy những việc không muốn nghe nhất.
“Lý Ngọc, mày đừng có quá đáng.
Đây là việc giữa tao và em ấy, mày không có quyền chõ mỏ xen vào.
Mày đừng quên chính mày cũng là một tên khốn dây dưa nhiều năm không dứt với Vu Mân, so với bọn tao, mày nên quản chuyện của mày cho tốt đi.”
Nhắc đến Vu Mân, Lý Ngọc lại nhức đầu không thôi.
Ban đầu là cả hai đồng thuận làm bạn tình không bao gồm tình yêu, vậy mà gần đây hắn lại phát hiện Vu Mân đã phá vỡ quy tắc trò chơi.
Đúng ra hắn phải chấm dứt mối quan hệ sai trái này ngay từ đầu, nhưng chẳng hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt ngày càng lộ rõ tình yêu của y dành cho hắn, hắn không cách nào mở miệng nói ra lời chia tay.
Vì vậy, hắn mượn cớ Vu Khiết cãi nhau với Lục Phong cùng cô đi du lịch cũng như để cho hắn tạm thời suy nghĩ về đoạn quan hệ này.
“Lý Ngọc!” Lục Phong nghiến răng ken két, đánh thức sự ngẩn ngơ nãy giờ của hắn.
“Mày đừng lo, Vu Khiết ở đây tốt lắm.”
Lý Ngọc nghe ra được thanh âm tức giận của Lục Phong, bèn đem chuyện của Vu Khiết mấy ngày nay ra kể, kể việc cô làm bếp trưởng nấu cho bọn hắn một bữa ăn thịnh soạn, còn vô ý vô tứ thêm mắm dặm muối kể rằng có rất nhiều nam nhân độc thân nguyện ý gả cho cô..