Lục Phong càng nghe trán lại càng nhăn tít lại.
Trong ấn tượng của gã, Vu Khiết vẫn luôn là người ít giao thiệp với mọi người xung quanh.
Một người lầm lầm lì lì, rụt rè lại còn ít nói như cô làm sao có thể trở nên nổi bật giữa đám đông như vậy được?
Càng nghe lại càng cảm thấy việc Vu Khiết hòa hợp với người khác khiến tâm tình đã không ổn mấy ngày nay của gã ngày càng u uất xám xịt.
Lý Ngọc cúp máy.
Lục Phong vì không chịu được việc Vu Khiết vui vẻ bên người khác mà bỏ mặc gã ở lại một mình.
Gã tức giận ném mạnh di động xuống giường, cởi áo khoác rồi vứt lung tung trên sàn nhà, sau đó đứng hồi lâu nhìn xung quanh căn phòng mà cả hai đã cùng nhau chung sống suốt năm nay, trong lòng cảm thấy thật trống vắng.
Lục Phong hiện tại vẫn không thể tin được chỉ sau một đêm cô lại dám bỏ nhà ra đi.
Trong lúc Vu Khiết đang chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại kế bên đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên, nghe được thanh âm quen thuộc từ đầu dây bên kia dù có muốn ngủ cũng phải tỉnh dậy cho bằng được.
Một lúc sau, Vu Khiết lập tức cúp máy, vội vàng xốc chăn đi xuống lầu, cho đến khi xuống sảnh đã thấy một màn gây gỗ ỏm tỏi giữa Lý Ngọc và người không nên xuất hiện ở đây nhất, Lục Phong.
Chờ cho đến khi Vu Khiết bước tới chỗ hai người, Lục Phong đã không còn hơi sức để cãi nhau với Lý Ngọc nữa, chỉ im lặng đứng quan sát cô.
“Lục Phong, tại sao anh lại ở đây?”
Lục Phong vốn nghẹn một bụng tức giận, nhưng khi thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia đột nhiên xuất hiện, loại xúc động muốn chất vấn bỗng chốc xìu xuống như quả bóng xì hơi, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Chỉ mới không gặp có một tuần thôi, mà gã đã cảm thấy như lâu lắm rồi mới được nhìn thấy cô rõ ràng đến như vậy.
Không hiểu sao ngay tại lúc này, Lục Phong cảm thấy Vu Khiết thật mê người, chỉ muốn kéo cô nằm dưới thân gã rồi hung hăng đâm vào cho thỏa thích.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, khoảng thời gian Lục Phong lái xe chạy từ thành phố đến đồi núi hoang vu xa lạ này cũng thực xứng đáng.
Chỉ cần được nhìn thấy Vu Khiết thôi, đối với gã cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Lục Phong không nói không rằng gắt gao nhìn chằm chằm Vu Khiết giống như dã thú đang dõi theo con mồi, cô hơi mất tự nhiên không biết nên tiến tới hay nên trở về phòng ngủ.
Quả thật lúc này cô không mong gặp gã chút nào, bởi cô cần thời gian suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Trong bầu không khí vừa lúng túng vừa bối rối này, Lý Ngọc thật hết nói nổi đành lên tiếng trước, “Lục tổng thật rảnh rỗi, cũng không biết giờ nào rồi còn đến phá giấc ngủ của mọi người.”
“Lý Ngọc! Mày im miệng, nếu không phải mày cố ý giấu em ấy đi, tao thèm vào cái nơi khỉ ho cò gáy này.”
Lý Ngọc bĩu môi nhún vai, đi tới chỗ Vu Khiết đang đứng nháy mắt ý bảo cô hãy nói chuyện với gã ta cho rõ ràng.
Vu Khiết im lặng nãy giờ, bây giờ mới chịu lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lục Phong.
“Lục Phong, chúng ta ly hôn đi.”
“Em… Em nói cái gì? Em dám lặp lại một lần nữa không?” Lục Phong như không tin vào tai mình, vậy mà… vậy mà cô dám đòi ly hôn với gã.
“Em nói là chúng ta hãy ly hôn đi.
Khoảng thời gian này em cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi vì đợi anh mỗi đêm, mệt mỏi vì anh thấy em phiền.
Có lẽ trước kia chúng ta yêu nhau là thật nhưng bây giờ… anh có dám chắc mối quan hệ này còn gọi là tình yêu nữa không?” Vu Khiết không biết từ bao giờ đã nức nở vừa khóc vừa nói, cô quả thật không nghĩ sẽ có một ngày cô lại là người đầu tiên chủ động nói chia tay với gã.
“Vu Khiết em bình tĩnh lại đi, chuyện này em hãy suy nghĩ thật kỹ.
Anh thực sự không cam tâm chia tay với em.
Em là của anh, mãi mãi là của Lục Phong này!” Dứt lời gã liền chiếm lấy đôi môi của Vu Khiết mạnh mẽ mút mát, như hút hết dưỡng khí trong khoang miệng thơm tho ấm áp của đối phương.
Đầu óc Vu Khiết trở nên trống rỗng, căn bản không có cách nào dừng động tác của gã lại, hay nói đúng hơn, cô không thể chống cự được mỗi khi gã âu yếm lấy cô.
Trong suốt bao nhiêu năm yêu nhau, cũng biết bao nhiêu lần cùng gã lên giường, dưới kỹ thuật điêu luyện của gã luôn làm cho cô mềm rũ khuất phục dưới thân.
Lúc này cũng vậy, như phản xạ có điều kiện cô ôm chầm lấy gã, cuốn lấy môi gã mà ngấu nghiến.
Sáng hôm sau khi Vu Khiết thức dậy, toàn thân ê ẩm đau nhức không thôi, nghe thấy tiếng hô hấp của người kế bên đang thở đều đều làm cô nhớ lại chuyện hôm qua.
Dù miệng thì bảo ly hôn nhưng cuối cùng cô vẫn không cách nào kiềm chế được, ngủ cùng gã.
Nhớ lại những cảnh đen tối hôm qua Vu Khiết cùng Lục Phong triền miên, khuôn mặt ngơ ngẩn lúc bấy giờ liền rần rần ửng đỏ như quả cà chua chín mọng, xấu hổ liền trùm chăn lên đầu.
Vu Khiết không biết rằng mọi hành động ngu ngốc nãy giờ của cô đều thu hết vào tầm nhìn của Lục Phong, gã không kìm được trộm cười, tiếng cười khúc khích không cẩn thận lọt vào tai Vu Khiết.
Nhìn thấy người bên trong chăn bất động không nhúc nhích, gã nhích nhích thân thể đang lõa lồ của mình dụi dụi vào cái bọc to tướng kia, thấy chưa đã ghiền còn lấy tay ôm chầm người trong chăn thành một cục..