Một năm trôi qua rất nhanh, công việc tồn đọng ở công ty đã được Vu Khiết ngày đêm tăng ca giải quyết, việc dạy học cho cặp song sinh cũng được cô sắp xếp lịch trình giảng dạy cho phù hợp.
Còn về phía Lục Phong, nghe gã bảo dự án công trình cũng dần đến hồi kết.
Thời tiết mấy hôm nay chuyển mình sang mùa đông giá rét lạnh lẽo, vừa mới vào đông mà bàn tay của Lục Phong chai sạn nứt nẻ, dần dà cũng quen, làn da đã thô ráp nay lại càng thô ráp hơn.
Vu Khiết nghía qua cửa sổ nơi cô đang làm việc rồi ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài, tuyết rơi ngày càng càng nhiều khiến lòng cô có chút lo lắng, tự hỏi lúc này Lục Phong đang làm gì?
Người đồng nghiệp cùng trò chuyện với cô vào hôm trước quay đầu hỏi, “Cô Vu, trời hôm nay lạnh lắm, không biết anh họ của cô có đang làm việc ở ngoài kia không nhỉ?”
Từ ngày biết được mối quan hệ của Vu Khiết và ‘người anh họ’ đẹp trai kia, đồng nghiệp không nhịn được đã loan tin khắp nơi cho đám con gái trong văn phòng biết.
Vậy nên mỗi lần tới giờ nghỉ trưa, bọn họ sẽ không ngần ngại kéo cô ra cửa sổ cùng nhau ngắm nhìn vị soái ca kia đang khuân vác.
Vu Khiết gật đầu trả lời, “Chắc là có.” Nhớ lại Lục Phong đi làm lúc cô đang say giấc nồng, bên ngoài trời vẫn còn rất tối, cô chỉ nhớ mang máng trước khi đi gã có hôn cô một cái rồi ghé vào tai cô thì thầm gì đó, nhưng bởi vì quá buồn ngủ cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Mấy cô nàng đồng nghiệp nghe Vu Khiết trả lời xong liền xúm lại quanh người cô, lo lắng đề nghị, “Bây giờ ngoài trời tuyết càng ngày càng nhiều, hay cô xuống xem anh ấy thế nào đi.”
Vu Khiết vẫn là an ủi các nàng một câu, “Nam thần của mọi người không sao đâu, anh ấy khỏe lắm.” Như chưa yên lòng còn nói thêm vào, “Đợi lát nữa tôi xong việc sẽ ghé xem anh ấy sau.” Lúc này các nàng mới đồng ý gật đầu hài lòng, sau đó lục tục trở về bàn làm việc.
Vu Khiết thở dài ngao ngán, giả vờ trấn an bản thân Lục Phong sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm tư cô vốn đã không ở đây từ lâu, cứ cách phút liền theo thói quen ngó ra cửa sổ xem thử.
Có lẽ gã đang chỉ đạo công nhân ở lầu thứ bảy, các lầu dưới cũng sắp hoàn thiện đâu ra đó rồi, thậm chí cô còn thấy được vài công nhân đang đu dây sơn tường.
Vu Khiết vỗ vỗ hai má buộc bản thân phải chuyên tâm vào công việc, nhưng đến khi nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, cô ngừng đánh máy, tò mò đi đến bên cửa sổ xem thử rồi tự hỏi vì sao bên dưới lại có nhiều người bu đông đến vậy?
Vu Khiết đưa tay chạm lên cửa kính, phát hiện lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Bên ngoài thanh âm vọng lại ngày một nhốn nháo, nhóm công nhân chạy loạn xạ hung hăng kích thích trí tưởng tượng của cô.
Vu Khiết nghe thấy bên cạnh có người đang xì xầm, “Hình như công trường đang thi công vừa xảy ra tai nạn…”
Chưa kịp nghe hết câu, cô đã chạy thục mạng xuống lầu, bỏ lại người đồng nghiệp khó hiểu hét lớn, “Vu Khiết! Cô đi đâu vậy?”
Vu Khiết chạy trối chết, dưới mặt đất đã phủ đầy tuyết trắng, một tầng mỏng manh thoạt nhìn không có lực uy hiếp nhưng nếu đi nhanh thể nào cũng sẽ bị trượt.
Không hiểu sao khi nhìn thì thấy gần mà khi chạy lại xa đến như vậy, đến khi tới được chỗ công trường, Vu Khiết nhìn đám người bu đông như kiến, tâm sinh ra hoảng loạn.
Khoảng phút sau, lính cứu hỏa cùng công an tập hợp lại, nhanh chóng điều động đám đông tản ra.
Vu Khiết bị đẩy xa ra, trước cô là một đống người hỗn độn, cô dùng sức lực cỏn con của mình đẩy họ ra rồi chen vào, cuống cuồng hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Có ai bị thương không?”
Một người phụ nữ tự xưng sống ở gần đó đã chứng kiến hết thảy trả lời, “Đương nhiên rồi, nghe bảo mấy người đang làm ở lầu cao té xuống…” Bà chưa kịp nói xong, Vu Khiết đã nháo nhào đòi vào trong, “Cho tôi vào! Cho tôi vào! Chồng tôi vẫn còn ở trong đó!”
Dàn lính cứu hộ đứng đó ngăn không cho cô vào, nghiêm giọng hét lớn, “Cô không được vào, trong đó vẫn còn rất nguy hiểm.”
Vu Khiết nửa chữ cũng không lọt vào tai, bên này không vào được cô liền kiếm chỗ khác lẻn vào, cứ như người mất hồn mà lẩm bà lẩm bẩm, “Anh Phong! Anh Phong! Anh ở đâu? Sao em không thấy?”
Vu Khiết cứ dáo dác nhìn về phía công trình đang thi công tìm lấy thân ảnh quen thuộc, vọng vào bên trong hét lớn, “Lục Phong! Anh ra đây cho em!” Cô đã kiểm tra kỹ hết tất cả rồi, bên ngoài tòa nhà này đều không thấy người cô yêu, gã nếu nghe được tiếng cô chắc chắn sẽ đáp lại.
Một người công nhân lần trước ăn cơm cùng với Vu Khiết nhận ra cô là ai liền đi tới, sắc mặt hết xanh lại đỏ, “Cô là vợ của đội trưởng Lục đúng không?”
Vu Khiết lo lắng gật đầu, “Đúng, chính là tôi! Lục Phong anh ấy đang ở đâu, sao tôi không thấy?”
“Cô đừng vội, Lục đội trưởng bị thương nhưng không nặng lắm…”
Vu Khiết dù nghe vậy cũng không hết lo, trợn mắt hét lớn, “Anh ấy đang ở đâu?”.