Người đàn ông quay đầu rồi chỉ tay về phía chòi tạm dựng lên để nghỉ ngơi, thở dài nói, “Lúc nãy tôi dìu anh ấy ra kia chữa thương rồi.”
Vu Khiết nghe được lời cần nghe nhất, sau đó một mạch chạy tới, không quên quay đầu cảm tạ, “Cảm ơn anh, tôi đi xem anh ấy!”
Vu Khiết chạy một mạch tiến vào trong lều liền thấy Lục Phong đang ngồi tựa vào tường thở dốc, bác sĩ giúp anh đem áo sơ mi cởi ra, để lộ phần cánh tay rướm đầy máu.
Cô chợt khựng lại không dám bước tới, trong mắt hằn rõ sự bất an cùng lo lắng.
Lục Phong cảm thấy hình như có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên, phát hiện Vu Khiết với sắc mặt trắng bệch đang đứng ở trước cửa đau lòng nhìn gã.
Gã tay giật giật như muốn đứng lên, cô hét lên nhắc nhở, khóe miệng nhếch lên như muốn khóc, “Không được nhúc nhích!”
Lục Phong nhìn thấy gương mặt ngày một trắng bệch của vợ nhỏ, hướng về phía cô dịu dàng an ủi, “Bé cưng đừng khóc, anh không sao.” Gã còn muốn chứng minh cho cô xem gã hoàn toàn ổn, bất chấp đỡ tường đứng dậy, “Xem nè, anh không có việc gì hết, em đừng lo!”
Lúc này Vu Khiết mới run rẩy bước đến, sau đó liền ôm chầm gã vào lòng.
Gã cảm động ôm lại, cảm nhận được toàn thân vợ nhỏ đang run lẩy bẩy, thở dài vỗ lưng cô an ủi, “Nào nào, đừng khóc, anh đều không có việc gì, anh không sao hết…”
Vu Khiết được bàn tay ấm áp của chồng yêu vỗ về, nhận thấy người cô yêu cả người lành lặn không bị mất cái chân hay cái tay nào, liền không cách nào kiềm chế nước mắt rơi xuống, cứ thế khóc tu tu như một đứa trẻ.
Lục Phong nhìn vợ nhỏ liền đau lòng không thôi, rõ ràng bản thân gã bị thương còn chưa dám khóc, vậy mà bé cưng nhà gã đã giành khóc nhè trước rồi.
Gã lấy tay chùi đi khóe mắt ướt át của cô, nhẹ giọng nói, “Anh không sao thật mà, đừng khóc nữa được không?”
Vu Khiết khóc nghẹn đến mức khó thở, tay bấu chặt lên vai gã.
Gã nhìn cô khóc lòng đau như cắt, thở dài rồi vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi, “Đừng khóc… đừng khóc nữa mà… Em khóc anh liền đau lòng, nhìn vết thương có chút ghê người vậy thôi nhưng em hãy tin anh, anh không hề cảm thấy đau một chút nào.
Người yêu của em là ai cơ chứ, không chuyện gì có thể gục ngã được anh!”
Cho tới khi xe cứu thương đến, Vu Khiết mới biết mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy, vì giá gỗ được sắp xếp không chắc chắn, gã may mắn thân thủ tốt liền không sao, sau đó vì có công nhân bị thương, gã muốn giúp họ nhưng không cẩn thận bị cây đinh rạch một đường dài ngay tay.
Tâm trạng bất an của Vu Khiết dần ổn định hơn rất nhiều, nhìn bác sĩ băng bó cánh tay bị thương cho chồng yêu, áo sơ mi vướng đinh bị rách một mảng lớn.
Vụ tai nạn vừa rồi Lục Phong là người bị thương nặng nhất, cái giá gỗ tổng cộng có hai người đứng ở trên.
Người kia đều không có việc gì, chỉ riêng mình gã vì cứu người mà rơi tự do từ lầu tám nhưng may mắn toàn bộ cánh tay cùng quần áo đều bị mắc cố định vào thanh sắt nên được lính cứu hộ cứu giúp kịp thời.
Thời điểm cả hai cùng nhau trở về nhà, Vu Khiết mới để ý phần đầu gối chân trái của cô phát đau, đi đứng có chút chậm chạp bất tiện.
Lục Phong nhìn cô đi đứng khập khiễng liền có chút khẩn trưởng, “Em sao vậy?”
Vu Khiết lắc đầu, “Không có việc gì hết.”
Lục Phong nhận ra vợ nhỏ đang nói dối, liền trừng mắt trừng nhìn cô, “Nói!” Giọng điệu phá lệ gắt gỏng.
Vu Khiết ủy khuất bĩu môi, nhỏ giọng giải thích, “Không có việc gì thật mà, chỉ là ban nãy em chen lấn trong đám đông rồi vô tình bị ngã xuống đất…”
Lục Phong lại cảm thấy đau lòng rồi, nhịn không được mắng vợ nhỏ, “Đã lớn như vậy rồi còn đi đứng không cẩn thận, chờ đến khi em có chuyện gì thì phải làm sao đây? Hửm? Để anh xem xem!” Sau đó gã cúi người xuống muốn nhìn thử, phía trên cô giận dỗi, còn hừ một tiếng rõ to nhưng vẫn rất ngoan ngoãn giơ chân ra cho gã kiểm tra.
Lục Phong chăm chú nhìn vết thương đã bầm tím của cô, khẽ thở dài, “Vẫn là để anh cõng em đi.”
Vu Khiết nháo không chịu, “Em không cần, tay anh thành như vậy rồi còn mạnh miệng cái gì?” Cô lại liếc nhìn đến cánh tay bị nhiễm đỏ của gã, “Anh nói xem, anh thật sự không cần đi bệnh viện hả?”
Lục Phong cười lắc đầu, “Không sau cả, chỉ cần em cùng anh đến hiệu thuốc mua thuốc về bôi một chút là khỏi rồi.” Nói xong Lục Phong liền nắm tay dắt cô đi, gã cảm thấy bản thân rơi từ lầu tám mà không chết quả thực vô cùng may mắn, phần nhiều là do ông bà tổ tiên gánh còng lưng, để gã có thể sống sót ở lại bên cạnh người gã yêu.
Lục Phong quyết định đợi đến khi tuyết tan sẽ nghỉ việc, công việc hiện tại quá nguy hiểm, gã không thể ỷ y vì kiếm nhiều tiền mà nguy cơ mất mạng cao như vậy.
Gã vẫn còn muốn sống thật lâu với vợ nhỏ đó nha!.