Cảm xúc khác thường lan tràn trong không khí, Thẩm Úc nhất thời dại ra,vẫn duy trì bộ dạng nửa người dán sát lên người Thương Quân Lẫm.
Không biết Thương Quân Lẫm nghĩ như thế nào, cũng không đẩy hắn ra.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Úc hồi thần trước, cuống quít lui ra.
"Cẩn thận."
Tuyết rơi nhiều,rất trơn trượt Thẩm Úc lại vội lui ra, suýt chút nữa trượt chân.
Thương Quân Lẫm nhanh tay lẹ mắt đỡ được người.
Thẩm Úc trải qua xúc động quá lớn,sau khi hòa hoãn một chút, thấy cánh tay nam nhân vẫn vững chắc chống đỡ,nhất thời có chút xấu hổ mà rũ mắt xuống.
Sau một lúc lâu, nam nhân vẫn không có ý định buông ra, Thẩm Úc liếc hắn một cái, thử gọi: "Bệ hạ?"
"Hửm?"
Thương Quân Lẫm biểu tình trầm ổn, ánh mắt thanh minh, trạng thái rất bình thường.
Thẩm Úc cười thầm chính mình nghĩ nhiều, một lần đụng phải ngoài ý muốn mà thôi, Thương Quân Lẫm sao có thể thất thố?
"Vào trong thôi."
"Được."
Thẩm Úc được Thương Quân Lẫm đưa vào phòng, hai người nói chuyện một lát, Thương Quân Lẫm liền rời đi.
Thẩm Úc không đem chuyện ngoài ý muốn lúc nãy đặt trong lòng, lại không biết rằng giờ phút này trong lòng Thương Quân Lẫm đang nhấc lên từng gợn sóng.
Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRUМtr uyen.
vN ==
Thương Quân Lẫm vội vàng trở lại Ngự Thư Phòng, vẫy lui tất cả cung nhân hầu hạ ngoại trừ Mạnh công công.
Công vụ ngày thường xử lý rất nhẹ nhàng giờ khắc này xem thế nào cũng không vào,trong đầu óc đều là xúc cảm mềm mại ở trên cằm.
Lạnh lẽo, mềm mại.
Cầm lòng không được duỗi tay lên chỗ bị Thẩm Úc chạm vào,đáy mắt Thương Quân Lẫm hiện lên một chút mờ mịt.
Vì cái gì......
Mạnh công công đứng ở một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám phát ra tiếng động quấy rầy vị đế vương đang lâm vào trầm tư.
Thẩm Úc nghỉ ngơi đến giờ ngọ(h-h)thì tỉnh lại,bất thình lình nhìn thấy nam nhân đang ngồi bên mép giường không khỏi hoảng sợ.
"Bệ hạ sao lại không cho người gọi ta dậy?" Thẩm Úc ôm lấy chăn ngồi dậy.
"Trẫm thấy ngươi ngủ rất ngon, nên không muốn kêu ngươi dậy." Thương Quân Lẫm cũng không hiểu sao mình lại đột nhiên tới Ngọc Chương Cung, còn ngồi bên mép giường nhìn Thẩm Úc ngủ cả một buổi trưa.
Sắc mặt nam nhân như thường, Thẩm Úc cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy mặc quần áo: "Bệ hạ tới đây đã lâu chưa?"
Thương Quân Lẫm mặt không đổi sắc nói dối: "Vừa tới không lâu."
Rõ ràng đã tới hơn nửa canh giờ(hơn tiếng).Mộ Tịch đang giúp Thẩm Úc sửa sang lại áo ngoài nghe vậy có hơi ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Thương Quân Lẫm.
Chạm phải tầm mắt của đối phương bèn vội thu hồi lại ánh mắt.
Ừm......!Bệ hạ nói là bao lâu thì chính là bấy lâu đi, dù sao cũng không phải công tử nhà nàng, hoàng đế nghĩ thế nào nàng cũng lười quản.
Tự mình sửa sang lại một chút, Thẩm Úc cùng Thương Quân Lẫm đi ra gian ngoài.
Mộ Tịch pha trà cho hai người xong bèn lui ra ngoài.
Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc không nói lời nào, Thẩm Úc lại mở miệng: "Bệ hạ đến đây vào giờ này là vì có chuyện gì quan trọng sao?"
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Úc rất có quy luật.Trong phương diện sinh hoạt sẽ không làm khó chính mình.Sau khi tiến cung vẫn giữ thói quen như trước kia.
Trong cung chỉ có mỗi Thương Quân Lẫm là chủ tử,đối với việc này Thương Quân Lẫm không có ý kiến, những người khác lại càng không dám có ý kiến.
Thẩm Úc cảm thấy cuộc sống trong cung còn thoải mái hơn so với cuộc sống ở phủ Trấn Bắc Hầu nhiều.
Thương Quân Lẫm biết thói quen nghỉ ngơi của hắn.Bình thường sẽ không tới vào thời gian này.Trong lúc hắn đang ngủ trưa thì Thương Quân Lẫm còn đang bận rộn công vụ hôm nay sao lại......
"Thời gian tổ chức cung yến thời sắp tới rồi, ngươi nếu còn chỗ nào chưa hiểu, có thể tìm trẫm hỏi.Ngươi lần đầu xử lý loại chuyện này, không thuần thục cũng bình thường."
"Bệ hạ là đang lo lắng cho ta sao?" Thẩm Úc trong lòng hơi cảm động.
"Không có......"
"Bệ hạ hỏi thật hay,thật ra có một vài chỗ ta không hiểu lắm." Thẩm Úc nói vài chỗ không hiểu rồi nói"Còn thỉnh bệ hạ giải thích nghi vấn của thần."
Tâm trạng Thương Quân Lẫm rất tốt,vui vẻ giải đáp.Thẩm Úc mỉm cười đa tạ, Thương Quân Lẫm đột nhiên không kịp phòng ngự đã bị nụ cười của hắn lung lay.
"Bệ hạ, năm nay không phải là năm phiên vương về kinh, vì sao bệ hạ lại kêu bọn họ trở về?" Thẩm Úc suy nghĩ vấn đề này mấy ngày, cũng chưa nghĩ ra nguyên nhân.Kiếp trước chỉ có một mình Việt Vương vào kinh, là do hắn kiếm cớ để trở về.
"Quý quân vào cung, trẫm đương nhiên muốn ngươi cùng mọi người trong hoàng thất gặp nhau một lần."
Thẩm Úc sửng sốt, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng thế nhưng không nghĩ tới, nguyên nhân lại xuất phát từ mình.
"Quan hệ của trẫm cùng hoàng thất không tính là tốt, quý quân cũng không cần để ý bọn họ quá nhiều.Biết mặt một chút là được." Nhắc tới những người vốn là người thân,trưởng bối.Nhưng trong giọng nói của Thương Quân Lẫm lại không có chút cảm tình nào.Lại càng không có sự tôn trọng.
Quan hệ của Thương Quân Lẫm cùng hoàng thất không tốt.
Chuyện này Thẩm Úc biết đôi chút.Kiếp trước đã từng nghe Việt Vương nói tới.
Thương Quân Lẫm là đứa con duy nhất của Hoàng Hậu,vốn nên được lập thành Thái Tử, xuôi gió xuôi nước lớn lên, kế thừa ngôi vị hoàng đế.Thế nhưng tiên hoàng đầu óc không thanh tỉnh, một hai phải phế đi con vợ cả,muốn y nhường đường cho con của sủng phi, kết quả thì...
Thương Quân Lẫm đẩy tiên hoàng cùng mẹ con sủng phi tận diệt, lấy thủ đoạn tàn nhẫn thượng vị,đối với việc này hoàng thất vẫn luôn phê bình một cách kín đáo.
Kiếp trước Việt Vương bắt lấy điểm này, lung lạc các hoàng thất khác.Khiến cho Thương Quân Lẫm gặp không ít phiền toái.
Đáng tiếc Thương Quân Lẫm quá mạnh mẽ, hành động của bọn họ đều gãi không đúng chỗ ngứa, sau này mới thật sự khiến Thương Quân Lẫm bối rối.
Có mấy người ra tay?Thẩm Úc từ trong trí nhớ tìm ra mấy cái tên, vừa lúc mượn cung yến gặp bọn họ một lần.
Muốn phiên vương vào kinh, thánh chỉ đã được người ra roi thúc ngựa đưa đến các đất phong của họ.Hiện tại cũng không có nhiều phiên vương, chủ yếu là những người cùng lứa với tiên hoàng.Những người cùng thế hệ với Thương Quân Lẫm, hầu hết đều bị hắn xử lý, còn lại đều kẹp chặt đuôi mà sống.Không dám ngóc đầu lên.
Phiên vương:Tước Vương phong cho các chư hầu ở phiên quốc.
Thu được thánh chỉ đến từ đế kinh.Phản ứng đầu tiên của các huynh đệ của Thương Quân Lẫm là sợ hãi.Cuối cùng hoàng đế đã chọn xuống tay với bọn họ sao? Sau khi biết được chỉ là trở về tham gia cung yến,cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Không dám có chút chậm trễ,sau khi tiếp chỉ bọn họ lập tức phân phó xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị hành lý.Bước lên con đường về kinh.
Chỉ có mình Việt Vương là bị tin tức của hoàng đế làm trở tay không kịp.Hắn vốn muốn tìm lấy cớ vào kinh một chuyến.
Lúc này đâu người tuyên chỉ đã trên đường đi đến đất phong trên của hắn.
Việt Vương không có biện pháp nào khác, chỉ đành phải buông hết công việc vội vàng trở về đất phong.Chuyện hắn bí mật rời khỏi đất phong tuyệt đối không thể bị hoàng đế biết!
Một đường vội vàng đã hi sinh vài con ngựa tốt,ngày đêm không ngưng nghỉ.Rốt cuộc vào trước lúc người của hoàng đế đặt chân đến đất phong đã kịp trở về.
Không rảnh mà nghỉ ngơi, vội vàng xử lý dấu vết rời đi,liền gọi người tuyên chỉ đến.
Sau khi tiếp chỉ xong,công công tuyên chỉ thấy sắc mặt Việt Vương không tốt lắm,bèn quan tâm nói: "Thân thể điện hạ không khoẻ sao?"
"Làm phiền công công quan tâm, bổn vương không có việc gì."
Việt Vương sai người đưa cho công công tuyên chỉ một túi tiền.Công công tuyên chỉ mặt không đổi sắc ước lượng trọng lượng, biểu tình càng thêm hoà khí, cười tủm tỉm nói: "Việt Vương điện hạ nghỉ ngơi thật tốt bảo trọng thân thể,ta cũng không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa."
Sau khi người từ kinh thành rời đi,chân Việt Vương mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.Người phía sau vội vàng chảy tới đỡ hắn: "Điện hạ."
Việt Vương chỉ cảm thấy trước biến thành màu đen, trong giọng nói nôn nóng của thuộc hạ mà mất đi ý thức.
Phủ Việt Vương tức khắc loạn thành một đống.
Tin tức được truyền tới các Ẩn Long Vệ xen lẫn trong đội truyền chỉ, rồi được gửi đến trong tay Thương Quân Lẫm bằng ngôn ngữ mã hoá.
Việt Vương căn bản không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt.Chỉ của hoàng đế đã đến, cứ thế hắn lại phải vội vàng xuất phát đến kinh thành.
Tâm phúc lo lắng thời gian không kịp, không chờ Việt Vương tỉnh, đã vội đem người đưa lên xe ngựa đến kinh thành.Trong dự lung lay của xe ngựa Việt Vương tỉnh lại, nghe thấy lời tâm phúc nói, tức giận đến đau ngực.
Tâm phúc cúi đầu, chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Việt Vương.Hắn là một người cực kỳ sĩ diện người, lần này tư thái chật vật bị người người khác nhìn thấy, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Tức giận quá mức Việt Vương vô lực xua xua tay: "Bổn vương đã biết."
Hắn thật sự tức giận, sống đến từng này tuổi hắn chưa từng ăn một vố đau như vậy.Đáng nói là hắn không thể trách bất cứ ai, kinh thành còn có một đống cục diện rối rắm chờ hắn xử lý, nghĩ thôi đã thấy mệt.
Thẩm Thanh Nhiên trong khoảng thời gian này cũng rất sốt ruột.Bị ngã gãy chân thôi không nói, còn bị Trấn Bắc Hầu đóng cửa cấm túc.Không thể đi tìm người thương, hai ngày trước người nọ còn sai người truyền tin tức cho hắn, hai ngày nay cũng bặt vô âm tín.
Thẩm Thanh Nhiên không thể chịu đựng được có người luôn ở bên tai hắn nhắc mãi chuyện sau khi tiến cung Thẩm Úc được sủng ái biết nhường nào.
Bệ hạ đã vì hắn mà làm gì, mỗi khi nghĩ những thứ đó đáng lẽ đều là của mình, Thẩm Thanh Nhiên liền ghen ghét muốn nổi điên.
"Nhị công tử hôm qua lại đánh mấy hạ nhân, hạ nhân hầu phủ càng ngày càng không muốn hầu hạ hắn." Mộ Tịch đem hoa mai từ bên ngoài cắm vào trong bình, mở miệng nói.
Mộ Tịch vẫn luôn cảm thấy nhị công tử có chút giả dối, ngày nào cũng cùng các nha hoàn và sai vặt nói cái gì mà mỗi người bình đẳng.Cũng không thấy hắn không dùng người hầu hạ, nhưng những người khác lại rất tin tưởng những lời đó.Lại càng thêm yêu mến hắn.
"Ồ?" Thẩm Úc nhướng mày, "Hắn không phải luôn luôn không quen nhìn bộ dạng người khác đánh chửi hạ nhân sao?"
"Nhìn đi" Mộ Tịch bĩu môi, khinh thường, "Miệng thì nói thật dễ nghe mà, nô tỳ trước kia từng hỏi thăm qua.Đãi ngộ trong viện của hắn thua xa viện của công tử,cũng không biết những người đó bị rót mê hồn canh hay gì, lại cảm thấy hắn tốt hơn so với công tử."
Thương Quân Lẫm ở một bên phê sổ con, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Ánh mắt thiển cận, có mắt không tròng.
Trẫm nói này,con vợ lẽ của Trấn Bắc Hầu gia, chảy cũng không theo được công tử nhà ngươi."
Mộ Tịch hung hăng gật đầu, sợ hãi đối với Thương Quân Lẫm giảm xuống không ít.
Gần đây không hiểu sao Thương Quân Lẫm thích đem sổ con tới Ngọc Chương Cung tới phê, Mộ Tịch cũng không còn sợ hắn giống như trước.
"Bệ hạ bận rộn xong rồi?" Thẩm Úc ôm lò sưởi tay đi tới, Thương Quân Lẫm độc chiếm mất nơi hắn dùng để đọc sách.Chỗ đó được bố trí thập phần thoải mái, Thẩm Úc có thể ngồi đó cả một buổi trưa.
Thấy Thẩm Úc đi tới, Thương Quân Lẫm nhường cho hắn một vị trí, nửa thật nửa giả oán giận: "Quý quân thật là càng ngày càng không đặt trẫm ở trong lòng."
"Bệ hạ sao lại nói thế?" Thẩm Úc không khách khí ngồi xuống, lời ngon tiếng ngọt ùa tới"Trong lòng ta bệ hạ vĩnh viễn không thể thay thế."
"Quý quân xem cái này đi." Thương Quân Lẫm đưa cho hắn một cuốn sổ con.
Thẩm Úc yên lặng cầm lấy, yên lặng nhìn, lại yên lặng trả về.Nhìn chằm chằm Thương Quân Lẫm không nói lời nào.
——đó là một sớ khuyên hoàng đế nạp phi.
"Ý của quý quân như thế nào?".Biểu cảm trên mặt Thương Quân Lẫm bất biến,nói tiếp "Sổ con kiểu này, ở đây còn có rất nhiều."
"Bệ hạ," Thẩm Úc đột nhiên cầm lấy cổ áo nam nhân, đem người kéo qua, thanh âm mang theo khí lạnh "Bệ hạ có tin hay không,một người tiến vào, ta có thể làm cho trong cung có thêm một thi thể?"
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở -- ::~-- :: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được cái; cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tiêu bạch bình; độc thượng tây lâu bình; tô mộc bình; bình; linh chín bình; Trường An ngoài thành, nước chanh nhi bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Editer được nâng tầm từ F lên F nên đang bơi trong nồi gừng sả..