Cung nhân hầu hạ hai bên bùm một phát quỳ xuống.Không ai ngờ đến,Thẩm quý quân luôn luôn ôn hòa hảo sẽ đột nhiên nói ra lời như vậy.
Bọn họ không dám ngẩng đầu xem sắc mặt đế vương, nhưng bọn họ đều nghe qua tính tình của hoàng đế.Thẩm quý quân nói ra lời như vậy chắc chắn sẽ chọc giận hoàng đế.
Bọn họ càng muốn không hiểu tại sao Thẩm Úc lại phải đào mồ chôn mình.
Hoàng đế sủng ái hắn, nhưng từ xưa đến nay hậu cung của đế vương làm sao chỉ có một vị mỹ nhân.
Thẩm Úc thể hiện ra bản thân ghen tị thôi không nói,lại còn dùng muốn uy hiếp, chẳng phải là tự triệt đường lui của mình hay sao?
Thái dương Mộ Tịch đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.Nàng khắc chế sợ hãi trong lòng ngẩng đầu lên, đáng tiếc từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy mặt công tử nhà mình, không nhìn tới biểu cảm của hoàng đế.
Trong phòng một mảnh yên ắng, Mạnh công công thử nhìn sắc mặt đế vương, trong lòng nhảy dựng—— nhìn thế nào cũng không giống như đang tức giận mà.
Lại nhìn Thẩm Úc, trên mặt y còn mang ý cười, chỉ có cặp mắt đen nhánh kia tràn đầy hàn ý thấu tận xương.
Mạnh công công lại càng không hiểu nổi vị đích tử của Trấn Bắc Hầu này.
Hai nhân vật chính không thèm để ý đến suy nghĩ của cung nhân.Thẩm Úc nhìn đế vương tuấn mỹ gần ngay trước mắt kia nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ thật sự muốn nạp người mới vào cung sao?"
"Quý quân của trẫm thế nào lại ghen tị rồi?" Thương Quân Lẫm liền tiến đến bên tại Thẩm Úc, thanh âm trầm thấp, mang theo một tia ám chỉ,"Nếu quý quân có thể sử dụng hành động thực tế làm trẫm đánh mất suy nghĩ đó, trẫm sẽ theo ý ngươi."
Phảng phất như chuyện hai người nói không phải là chuyện mở rộng hậu cung mà chỉ là những chuyện râu ria,nhỏ nhặt.
Thẩm Úc rũ mắt nhìn lướt qua các cung nhân đang quỳ, ánh mắt rơi vào trên người một tiểu thái giám.Vào lúc đối phương phát hiện liền thu hồi tầm mắt: "Bệ hạ thật sự muốn ở chỗ này,trước mặt những người này hay sao?"
Thương Quân Lẫm ôm lấy eo Thẩm Úc.
Đặt y lên trên đùi, không chút để ý liếc mắt nhìn Mạnh công công một cái: "Mạnh Thường, dẫn người đi ra ngoài."
Mạnh công công không dám ngỗ nghịch, cúi đầu mang các cung nhân ra ngoài.
Sau khi các cung nhân đều đã rời đi, Thẩm Úc thả cổ áo của Thương Quân Lẫm ra, muốn rời khỏi đùi Thương Quân Lẫm.
Mới vừa động liền cảm giác được cánh tay đặt bên hông giữ lại, Thẩm Úc nghi hoặc nhìn về phía Thương Quân Lẫm, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Người đều đã đi rồi, ngươi nên buông ta ra đi?
Thế nhưng Thương Quân Lẫm không những không buông tay, còn đem người ôm vào trong lồng ngực ôm, mờ ám nói: "Quý quân, ngươi còn chưa bày tỏ gì đâu?"
"Bệ hạ bất mãn với biểu hiện vừa rồi của ta sao?" Thẩm Úc trừng hắn liếc mắt một cái"Rất nhanh cả kinh thành đều sẽ biết, Thẩm quý quân không chỉ hay ghen tị, còn uy hiếp bệ hạ không được nạp tân nhân tiến cung."
"Bệ hạ, danh dự của ta bị tổn thất, người tính bồi thường ta như thế nào?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy cằm của Thẩm Úc, nhìn y bằng ánh mắt sâu xa: "Quý quân muốn bồi thường cái gì?"
"Trân bảo của Ngọc Chương Cung ta đã nhìn chán, bệ hạ......"
"Ngươi đòi hỏi không ít nhỉ."
Lời này của Thương Quân Lẫm cũng không sai, Ngọc Chương Cung vốn chính là cung điện hoa lệ nhất.Kỳ trân dị bảo dùng để trang trí không ít.
Thẩm chí còn xa hoa hơn tẩm cung của đế vương nhiều.
Từ khi Thẩm Úc trở thành chủ nhân của Ngọc Chương Cung, được ban thưởng cuồn cuộn không ngừng.Cái nào không phải là đồ vật trân quý.
Thẩm Úc khen ngược,nói một câu nhìn chán, Thương Quân Lẫm lại đưa một đống mới tới đây.
"Bệ hạ quá khen." Thẩm Úc coi như lời của Thương Quân Lẫm là khen hắn.Mặt mày cong lên, ngón trỏ ở trên bả vai nam nhân gõ gõ "Bệ hạ định khi nào buông ta ra?"
Một bàn tay của Thương Quân Lẫm đặt ở trên eo Thẩm Úc,tay còn lại nhéo cằm y.Nghe vậy, Thương Quân Lẫm buông tay ra, Thẩm Úc chậm rì rì từ trên người nam nhân tụt xuống.
Lần này không bị ngăn cản nữa.
Thẩm Úc quay đầu lại,thấy Thương Quân Lẫm lại tiếp tục xem sổ con.Ngoại trừ chuyện vừa nãy đột nhiên cản hắn thoát ra thì không có chút khác thường nào.
Thẩm Úc ngăn lại các ý nghĩ trong đầu, cầm lấy cuốn sổ viết về gia phả của hoàng thất được Thương Quân Lẫm đưa tới.
Hoàng tộc, đặc biệt là đồng lứa với Thương Quân Lẫm không nhiều lắm.Ngoại trừ Việt Vương các hoàng thất khác đều rất an phận.Khoảng thời gian này Việt Vương cũng không dám thể hiện dã tâm của mình.
Thương Quân Lẫm nghỉ ngơi ở Ngọc Chương Cung một đêm.Buổi sáng ngày thứ hai, lấy cớ trấn an quý quân đang ưu tư ban cho Ngọc Chương Cung rất nhiều thứ.Mạnh công công tự mình đến tuyên chỉ,trên dưới Ngọc Chương Cung lo lắng suốt một đêm cuối cùng mới buông lỏng.
Mộ Tịch chọn ra từ trong nhà kho một vài thứ Thẩm Úc yêu thích,một lần nữa trang trí lại Ngọc Chương Cung.Còn Thẩm Úc thì vừa đọc thoại bản vừa phơi nắng ở bên ngoài.
Nhiều ngày không thấy Cố thái y đến cầu kiến.Hôm nay thấy Cố thái y đến,Mộ Tịch biết chủ tử nhà mình rất để ý tới Cố thái y bèn tự mình dẫn người tới tiếp đón.
"Lâu ngày không gặp, Cố thái y có khỏe không?" Thẩm Úc từ trong thoại bản ngẩng đầu, thanh âm lười biếng.
Cố thái y quỳ xuống hành đại lễ: "Thần cảm tạ âm cứu mạng của quý quân."
"Cố thái y nói thế là sao, ta vẫn luôn ở Ngọc Chương Cung,sao có thể gánh nổi câu ân cứu mạng của Cố thái y được?"
Thẩm Úc nghiêng đầu "Xin Cố thái y hãy đứng lên đi."
Thẩm Úc không chịu thừa nhận ân cứu mạng này không có nghĩa là nó không tồn tại.Cố thái y cũng biết trong cung nhiều tai mắt, bèn nghe theo lời Thẩm Úc nói đứng lên: "Thỉnh quý quân duỗi tay, thần xem mạch giúp ngài."
Cổ tay trắng nõn từ trong áo bào tuyết trắng vươn ra,sau khi Cố thái y xem xong mạch cho Thẩm Úc liền nói: "Quý quân mạch tượng ổn định, có thể thay một phương thuốc điều dưỡng mới."
"Làm phiền Cố thái y."
"Đấy là trách nhiệm của thần." Nếu là trước đây có thể nói điều dưỡng thân thể cho Thẩm Úc là chức trách của Cố thái y.
Sau này có thêm một phần ân tình ở bên trong, Cố thái y lại cả để bụng đến thể trạng của Thẩm Úc.
Cố thái y rất trân trọng ân tình của Thẩm Úc.Nếu không nhờ ngày ấy Thẩm Úc bá đạo tuyên bố không cho hắn chữa bện cho người khác, hắn nhất định sẽ nhịn không được khi những người đó tới cửa cầu tình.
Cuối cùng bản thân cũng bị đẩy vào hố lửa.
Hắn bởi vì lời Thẩm Úc nói mà tránh được một kiếp, mặc kệ Thẩm Úc là xuất phát từ mục đích nào mà nói lời đó.Đều không thể thay đổi được sửa đổi sự thật đã xảy ra.
Nhìn thái độ của bệ hạ đối những người đó, nếu hắn thật sự tham gia vào chuyện này, chỉ sợ khó có thể chạy thoát khỏi tội.
Nhẹ thì vứt bỏ chức quan, nặng thì......!Vứt bỏ luôn tính mạng.
Sau khi rời đi Cố thái y không nhịn được nghĩ,trước kia Thẩm quý quân nói lời đó phải chăng đã biết được gì đó?
Trở lại Thái Y Viện, đồng liêu quen biết tới vấn an không ít.Nhân duyên Cố thái y luôn rất tốt.
Rất nhanh liền tụ tập được không ít người.
Mấy người vừa thảo luận y thuật vừa đi vào bên trong.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng người nhỏ giọng nghị luận.
"Vị Thẩm quý quân này đẹp đến mức nào chứ, thế nhưng có thể quyến rũ bệ hạ đáp ứng không nạp thêm người mới."
"Không chỉ thế, ta còn nghe nói vị kia thậm chí còn mở miệng uy hiếp, nói cái gì mà người nào tiến vào cung hắn liền khiến người đó phải chết......"
"Này cũng quá......!Bệ hạ cũng chấp nhận hắn sao?"
"Hắn hiện tại được sủng ái nhất muốn gì bệ hạ chả cho? Nghe nói vì muốn trấn an vị quý quân này, bệ hạ còn thưởng không ít đồ đến Ngọc Chương Cung."
"Nhưng hắn chỉ là một nam nhân,không thể sinh ra hài tử, bệ hạ chẳng lẽ có thể vì hắn mà không lưu lại đời sau sao?"
"Trấn Bắc Hầu thật là giỏi, tặng đích tử vào cung, sau này muốn cái gì liền có cái đó chứ sao."
"......"
Cố thái y bỗng chốc dừng bước,người đồng liêu đang cùng hắn thảo luận một loại bệnh lý mới kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phiền toái chư vị chờ ta một chút." Nói xong, mặc kệ sự nghi hoặc của đồng liêu, đi tới hướng đám người đang nói chuyện.
Mấy người bị lưu lại liếc nhau: "Sao lại thế này?"
"Không biết, đi lên nhìn xem."
"Ai cho phép các ngươi nghị luận chuyện của hoàng gia?" Cố thái y lạnh giọng quát.
Mấy người đang hăng say bàn luận đột nhiên im miệng, chột dạ cúi đầu: "Hạ quan biết sai."
Bọn họ đều là những quan viên nhỏ của Thái Y Viện, Cố thái y là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, bọn họ đương nhiên không dám đắc tội.
Cố thái y ghi nhớ thân phận bọn họ: "Lần sau đừng để ta nghe được các ngươi dám bàn luận những chuyện này."
Bàn luận việc tư của hoàng gia xác thực không ổn, mấy người vội vàng thưa dạ.
Mấy đồng liêu đi theo Cố thái y lại càng thêm nghi hoặc,từ bao giờ Cố thái y lại đi để ý mấy chuyện vặt vãnh như vậy?
Chuyện này qua đi, thế nhân lại lần nữa biết được trình độ sủng ái của bệ hạ dành cho Thẩm Úc.Bệ hạ vì hắn không tuyển thêm người, có thể thấy được tình sâu như biển.
Những đại thần muốn tặng người vào hậu cung cũng không thể không từ bỏ ý định.Thái độ của bệ hạ đã rõ ràng, nếu bọn họ thật sự muốn đưa người vào cung, không chừng chưa đến một ngày người đi vào đã không thể đưa ra.
Những người định đưa con cái vào cung cũng không dám lên tiếng nữa.Bọn họ muốn có người tiến cung tranh sủng cho gia tộc, cũng không muốn đi vào chịu chết.
Lúc lâm triều, hoàng đế biểu lộ thái độ không muốn nạp thêm người mới vào cung.Sau khi hạ triều,dưới ánh mắt có hâm mộ có ghen ghét của chúng triều thần, Trấn Bắc Hầu vẻ mặt hoảng hốt mà đi ra.
"Hầu gia," có người tới gần nói "Hầu gia thật sự dạy ra một nhi tử tốt."
Lại có mấy người đi đến "Hầu gia, ngài nên đến khuyên nhủ quý quân đi, thân là người của hoàng đế, sao có thể ghen tị như thế?"
"Đúng vậy, hiện tại bệ hạ còn thích hắn thì tốt, nếu có một ngày......"
Trấn Bắc Hầu phiền không chịu nổi, lạnh mặt: "Đừng giả vờ như muốn tốt cho nhi tử của ta, có bản lĩnh thì ngươi khiến bệ hạ độc sủng nữ nhi nhà ngươi đi."
Nói xong, mặc kệ sắc mặt bọn họ như thế nào, xoay người rời đi.
Nếu là trước đây, Thẩm Úc được sủng ái như thế hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên.Nhưng hiện tại hắn không rõ thái độ của Thẩm Úc đối với phủ Trấn Bắc Hầu,nếu tính thù hận thì ngoại trừ mẹ con Thẩm Thanh Nhiên, hắn cũng không làm gì có lỗi với y.
Trấn Bắc Hầu thầm hạ quyết định sẽ tìm cơ hội thử thái độ của Thẩm Úc đối với Hầu phủ.
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm trực tiếp đi tới Ngọc Chương Cung.Mạnh công công đi theo phía sau, phía sau Mạnh công công là hai tiểu thái giám cầm tấu chương.
Từ sau ngày hôm đó, bệ hạ phảng phất như muốn bồi thường cho Thẩm quý quân.Mỗi ngày ngoại trừ lúc thượng triều, còn lại hầu hết thời gian đều sẽ ở Ngọc Chương Cung.
Thẩm Úc đang chăm sóc một chậu hoa cỏ màu xanh nhạt, cành lá nhòn nhọn, mới cao bằng nửa bàn tay,thấp hơn cả cái chậu hoa xanh nhạt dùng để trồng nó.
"Cây này lớn lên thật tốt." Mộ Tịch nói.
"Nó có tên, tên là quân linh," Thẩm Úc cầm lấy khăn tay Mộ Tịch đưa đến"Mọc không tồi, hẳn là có thể vượt qua mùa đông năm nay."
"Cố thái y nói nó có thể gây mê, là thật sao?" Mộ Tịch nửa tin nửa ngờ, nhìn thế nào đây cũng là một gốc cây bình thường, ngoại trừ việc trông đáng yêu hơn những cây bình thường khác thì không có gì khác biệt.
"Nếu Cố thái y đã đưa nó tới, chắc chắn sẽ có hiệu quả," Thẩm Úc quan sát một hồi, tưới cho nó một ít nước "Đã tra được những chuyện xảy ra trên người Cố thái y chưa?"
Chuyện của Cố thái y trước mắt là một đề tài khá mẫn cảm.Bất luận là Thẩm Úc hay bản thân Cố thái y,đều không có chút liên quan nào.Đến bây giờ Thẩm Úc vẫn không hiểu được vì sao kiếp trước Cố thái y lại bị cuốn vào án tử, còn vì nó mà mất đi tính mạng?
"Nô tỳ......" Mộ Tịch đang muốn trả lời,lại bị nam đột nhiên vào cửa ngắt lời.
"Quý quân muốn biết chuyện của Cố thái y,sao không trực tiếp hỏi trẫm?" Thương Quân Lẫm thoáng nhìn thấy trên bàn có một cái cây được chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ, khóe miệng dần dần hạ xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở -- ::~-- :: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: , W đứa ở mỗi ngày không ngủ được cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Đường đường đường đường đường bình; tô mộc bình; , mịch sứ, A Hoàng, bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.