Thành phố buổi chiều trở nên đông đúc những người tan tầm đang trên đường trở về nhà.
Ngô Cẩn Ngôn sau khi kết thúc công việc ở doanh trại thì liền biến mất.
Chính xác hơn là cô đi siêu thị mua một ít thức ăn với ý định sẽ đến chỗ Gia Nghê và Tần Lam nấu cho bọn họ.
Cả hai đều là những bà chị siêng làm lười ăn.
Trên đường về vốn dĩ muốn đến đón bác sĩ Trương luôn nhưng vì chị ấy còn nhiều việc ở bệnh viện nên cô đành cầm thẻ căn hộ đến chỗ của Tần Lam trước.
Thời điểm khoá cửa reo lên vài âm thanh thông báo thì Ngô Cẩn Ngôn một thân kệ nệ đồ đạc cẩn thận bước vào.
Nhìn kệ giày một lượt, khi đã xác nhận chủ nhà vẫn không chạy lung tung thì cô mới yên tâm bước thẳng vào bếp.
Thời gian này là khoảng thời gian Tần Lam đang làm việc, cô cũng không muốn kinh động đến đội trưởng.
Mang tất cả những gì mình mua thuần thục sơ chế qua một lượt.
Cẩn Ngôn cô hôm nay không ngừng cảm thán với mực độ chuyên nghiệp của mình trong việc bếp núc.
Người khô khan như một đặc công thì không nhiều người biết nấu nướng như cô, chỉ may mắn vì trước đây ở cô nhi viện, Cẩn Ngôn theo các sơ phụ giúp nấu nướng nên mới có được ngày hôm nay.
Chỉ còn một món cải xào nữa là hoàn thành bữa cơm gia đình.
Chợt nhớ bản thân còn để chai dầu hào ở trong túi nhựa trên bàn, không suy nghĩ nhiều mà lập tức xoay người.
Chính là không ngờ ở sau lưng mình còn có vật thể cao hơn mét sáu đang chăm chú tò mò xem mình đang làm gì.
Tần Lam bị giật mình đến đứng không vững mà người kia cũng nhanh tay vòng qua eo nàng đỡ lại.
"..."
Cô thấy Tần Lam đang gọn gàng trong vòng tay mình, tất cả năng lượng đều lập tức truyền cho trái tim đang đập không ngừng kia.
Gần, thật sự rất gần.
Đối phương dường như có thể cảm nhận được tiếng mạch đập của cô.
Cô thấy bản thân mình rung động.
Giống như cái cảm giác của rất nhiều năm về trước.
"Khụ..." Tần Lam đỏ vành tai, lập tức ho khan lên một cái.
"Tôi...Chỉ tò mò em đang phá phách gì trong nhà của tôi thôi."
Ngô Cẩn Ngôn không đáp, trực tiếp mang đội trưởng Tần treo lên vai, đặt ngay ngắn ở sofa.
"Có ai từng khen chị xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp chưa?" Cô nhìn nàng chằm chằm, giọng nói thốt ra cũng mang theo bảy phần đục ngầu.
Tần Lam từ bất ngờ đến ngượng phải xoay mặt sang hướng khác.
"Cũng có."
"Vậy nếu tôi khen chị thì có khác gì với họ không?"
Là ý gì?
Nàng nhíu mày một cái.
"Chị không đáp tức là tôi đều giống như bọn họ?"
"Không..." Tần Lam yếu ớt phản bác.
Kì thực Ngô Cẩn Ngôn hôm nay vô cùng kì lạ.
Cô không đùa giỡn với nàng nữa, trực tiếng thẳng lưng đi đến bàn ăn, lục lọi một lúc liền lấy ra một chai dầu hào chưa xé tem.
Người thì chăm chú nấu ăn, người thì rơi vào tâm trạng mờ mịt.
Chỉ ước gì Trương Gia Nghê trở về ngay lúc này.
—
Lại là câu chuyện ăn cơm cùng Tần Lam.
Không khí thậm chí còn khó chịu hơn là lúc tập trung chiến đấu vì nàng có nguyên tắc không nói chuyện khi trên bàn ăn.
Ngô Cẩn Ngôn thì ngược lại, cô thích không khí ồn ào, gần gũi hơn một chút.
Ăn cơm xong việc rửa bát tất nhiên là phải đến tay Ngô đặc công rồi.
Tần Lam thì ung dung ngồi trên sofa xem tin tức mà báo đài tung hô bản thân mình và đặc nhiệm S.
"Chị cũng quá tự luyến.
Chương trình này đã chiếu qua được hai tuần rồi đấy." Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy âm thanh phát thanh viên cứ lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian, cầm lòng không được mà lên tiếng mỉa mai.
Tần Lam đưa đôi mắt khinh bỉ lướt qua bóng lưng tất bật việc nhà của cô.
"Đây gọi là tận hưởng thành quả lao động.
Chỉ có những người không biết tận hưởng mới nói tôi tự luyến."
Ngô Cẩn Ngôn chính thức im bặt.
Không muốn đôi co với người cứng đầu nữa.
"Em đến đây không chỉ để làm nội trợ thôi chứ?" Nàng nhìn Ngô Cẩn Ngôn đang úp chén, vừa chuyển kênh vừa hỏi.
"Có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi sao?"
"Đương nhiên là không có chuyện gì để bàn với đội trưởng Tần." Cô úp cái chén cuối cùng lên, tuỳ tiện mang tay lau vào tạp dề.
Mà đối với Tần Lam, việc Ngô Cẩn Ngôn rỗi việc khiến nàng không quen mắt.
"Tôi đang nghiêm túc."
"Tôi cũng đang nghiêm túc với chị." Cô nhún vai một cái.
"Chị biết mà.
Công việc của chị khi nào chị cần thì tôi mới lên tiếng.
Tôi không thích lo chuyện người khác."
"Vậy em đột nhiên đến nấu cơm thì không phải đang lo chuyện của tôi?" Nàng giở giọng chất vấn.
Kì thực có ở bên cạnh cô bao lâu thì nàng vẫn không thể nào nói chuyện đàng hoàng với người này mà chẳng cần xiên vài câu móc méo.
"Chị nghĩ sao cũng được." Cô cười như không.
"Tôi thích thì tôi làm thôi."
—
Trời đã sụp tối.
Tần Lam quyết định sẽ dành thời gian nghỉ ngơi nên cư nhiên để điện thoại về chế độ im lặng, từ chối mọi công việc.
Dù sao bản thân nàng cũng thấy mình bắt đầu kiệt sức về mặt tinh thần rồi.
Chính là hao mòn quá nhiều vì những chuyện vừa xảy ra.
Ngô Cẩn Ngôn giành lấy điều khiển, lựa một tập phim Hàn Quốc đang nổi tiếng trên mạng, giúp người bên cạnh quên đi sầu não một chút.
"Em như thế mà lại thích xem mấy loại lãng mạn, tình cảm ướt át này ư?" Tần Lam đọc qua tóm tắt phim, lập tức giở giọng chê bai.
"Ngô đặc công, bất ngờ đấy!"
Ngô Cẩn Ngôn không buồn tức giận nữa, cười một cái: "Thà vậy thì tôi đỡ phải căng thẳng, hơn là xem phim bom tấn đánh đấm, ngồi suy luận nhức đầu."
Phim dài hơn ba tiếng, loại phim chính kịch lãng mạn.
Tần Lam cũng hiểu tâm ý của người kia nên rất phối hợp xem cùng cô.
Chỉ là Ngô Cẩn Ngôn xem phim cũng không được yên với người bảo thủ này.
"Tại sao đàn ông có thể yếu đuối như thế? Dù sao chỉ là một người phụ nữ."
"Vì yêu." Ngô Cẩn Ngôn kiên nhẫn.
Xem được một lúc, nàng lại không ngăn được miệng mình liên tục cảm thán.
"Mù quáng quá.
Phụ nữ thì phải kiên cường lên, làm phim thế này chẳng khác gì xem nhẹ phụ nữ người ta hết."
"Chị không hiểu tình yêu là gì à?" Cô chịu hết nỗi, lập tức bấm dừng.
Tần Lam đương nhiên thừa nhận bản thân mình đối với loại tình cảm hai người này vô cùng khô khan, chính là bên nhau được thì bên nhau, không được thì thôi chẳng có gì phải khóc.
"Căn bản là không vì nhau được thì thôi, độc thân hoặc tìm mảnh ghép mới.
Trên phim đúng là hơi sướt mướt rồi."
"Tôi không cần biết chị có người mình thầm thương hay không.
Nhưng chị thử nghĩ xem, người chị yêu thương chết đi hoặc bỏ đi, chị sẽ tự thấy đau đớn thôi."
Mà vấn đề về tình yêu là việc tranh chấp duy nhất giữa nàng và cô ở thời điểm hiện tại.
"Đau đấy." Nàng cười buồn.
"Nhưng vốn dĩ tôi khác với họ."
"Ý chị là chị không được yếu đuối?" Ngô Cẩn Ngôn cắt ngang.
"Chị quên đi.
Chị cũng chỉ là con người thôi."
Cô nói xong không chừa thời gian cho nàng phản bác, mở tiếp phim, vặn âm lượng cao lên.
—
Trương Gia Nghê trở về cũng là chuyện của đêm khuya.
Khoa cấp cứu lúc nào cũng bận rộn.
Chị nhẹ nhàng bước vào nhà thì thấy Ngô Cẩn Ngôn cùng Tần Lam đã ngủ quên ở trên sofa khi bộ phim mới đang tự động phát trên tivi.
Chỉ là dáng vẻ vô lo vô ưu của sĩ quan Tần khiến chị có chút kinh ngạc.
Tần Lam nằm dài trên ghế, hai chân tuỳ tiện đặt lên đùi của Cẩn Ngôn.
Còn người kia khỏi nói, ngậm ngùi ngồi ngủ luôn.
Chị bật cười.
Về phòng lấy hai cái chăn, chu đáo phủ lên hai tấm thân của những vị đặc công mạnh mẽ kia rồi cũng làm công tác chuẩn bị đi ngủ.
Kì thực chị đột nhiên nhận ra.
Tần Lam trước nay chưa từng vì ai mà lay chuyển.
Nhưng chị nghĩ Ngô Cẩn Ngôn có thể thay đổi nàng ấy, tương lai sẽ thay đổi rất nhiều.
—
//.
Káo: Tình hình là mình gần up hết những chương đã viết...:(((.