Căn nhà rộng lớn, tiếng cười nói của khách mời vang đi vang lại trong phòng khách.
Bé con Ngô Cẩn Ngôn từ trên tầng bước xuống.
Trên người vận một chiếc váy công chúa vô cùng xinh đẹp, giày búp bê của thương hiệu nổi tiếng vừa mới ra mắt cách đây vài hôm.
Cô bé nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt to tròn đang long lanh vì buổi tiệc sinh nhật được bố mẹ chuẩn bị vô cùng tươm tất.
Ngô Cẩn An đứa mắt nhìn vợ mình đang cầm tay con gái cưng đứng trên cầu thang, không ngăn được mà cong khoé môi.
"Bảo bối."
"Ai chà, con gái của Ngô tổng đúng là càng lớn càng có nét nha." Những người đàn ông đứng xung quanh cũng lên tiếng lấy lòng.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ của con gái Ngô Cẩn An.
Việc này thu hút rất nhiều sự chú ý của cánh nhà báo vì hiện tại giá trị của Ngô thị phải nói là đứng top trong ngành công nghiệp đóng tàu xuất khẩu của Trung Quốc.
Buổi tiệc cũng êm đềm kết thúc.
Thời điểm bé con buồn ngủ thì bên dưới vẫn còn tiếng những người bạn hữu của bố trò chuyện về công việc, cô bé không có hứng thú và cảm thấy kinh doanh rất đau đầu nên đành trở về phòng ôm gấu bông ngủ thiếp đi.
Cảm giác nóng bức chưa từng có đột nhiên quấn quanh lấy cơ thể nhỏ bé.
Giữa đêm, Ngô Cẩn Ngôn giật mình tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh chỉ toàn là những làn khói khiến bé không thể nào hít thở thông được.
Lúc này chỉ biết gọi bố mẹ và khóc ngất lên.
Yếu ớt mở cánh cửa phòng bằng gỗ ra.
Khung cảnh bên ngoài trực tiếp khiến tâm trí nhỏ bé của Cẩn Ngôn một phen được náo loạn, tay chân run rẩy, trái tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Những tia lửa đang mạnh mẽ thiêu rụi từng tất đất trong nhà cô, người làm trong nhà cũng bắt đầu tự mình tìm đường thoát thân.
Tiếng còi của xe cảnh sát tụ tập nơi hai tai cô, nghe vô cùng ám ảnh.
Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt lên căn phòng đang đóng chặt của bố mẹ, không suy nghĩ nhiều mà xoay gót chân chạy vụt lên tìm.
"Bố, mẹ!" Cô ra sức đập cửa, mỗi khi mở miệng gọi đều là hít vào một đám khói đen vô cùng buồn nôn.
Chính bản thân cô không biết, bố mẹ cô đã bị ai đó trói chặt cả cơ thể, nhốt trái ở trong phòng ngủ của chính mình.
Ngô Cẩn Ngôn thấy hai mắt mờ đi.
Thân thể nhỏ bé chầm chậm ngã xuống nền gỗ.
Cảnh sát cùng đội phòng chống cháy nổ thi nhau phá các cửa sổ xông vào căn biệt thự rộng lớn.
Được một anh cảnh sát mang lên vai, Cẩn Ngôn cố gắng trông theo một cô gái đang phá cánh cửa phòng của bố mẹ mình.
Cuối cùng...Cũng được cứu rồi.
Tất thẩy xung quanh cô đều rơi vào một màn đen tĩnh lặng.
—
Ngô Cẩn Ngôn giật mình khỏi giấc ngủ.
Bên ngoài hiện tại trời vẫn chưa sáng hẳn, còn đang li ti mấy giọt mưa đêm.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, xác nhận bản thân đã trở về hiện tại rồi mới thở phào một hơi.
Ngô Cẩn Ngôn trước giờ không phải là cô gái có tâm lý yếu, việc cô mơ thấy cảnh tượng ngày đó vốn dĩ nên kết thúc từ năm lên mười năm mới phải.
Đồng hồ hiển thị trên bàn vừa vặn chuyển sang số bốn cũng là đã đến lúc cô nên bắt đầu trở về doanh trại.
Nhẹ nhàng đặt chân Tần Lam xuống, chu đáo đắp chăn lên cho nàng rồi cô đi tìm áo khoác, nhanh chóng trở về thôi.
—
Khoa cấp cứu lại trở nên đông nghẹt người.
Trương Gia Nghê vội vàng khoác áo blouse trắng quen thuộc, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
"Bác sĩ Trương." Tiếng gọi khẽ khiến chị ngừng bước.
Ngoảnh lại một cái liền nhận ra được chủ nhân.
Trương Gia Nghê nở một nụ cười vội vàng, nhanh chóng vào vấn đề chính: "Trưởng khoa Nhiếp? Có việc gì sao?"
Là bạn thân của Tần Lam cho nên từ lâu chị cũng đã sinh ra một chút ác cảm với kẻ theo chân Nhiếp Viễn này.
"Cà phê?" Nhiếp Viễn ngỏ ý.
Chị tỏ vẻ ái ngại: "Ngại quá.
Khoa cấp cứu hiện tại rất bận."
Nhiếp Viễn cũng thừa hiểu nghiệp vụ của khoa này, nhưng anh ta vẫn cố tình nán lại cần một cái hẹn với Gia Nghê rồi mới chịu đi.
Đến cả người kiên nhẫn như chị còn thấy không vừa mắt, chẳng hiểu sao Tần Lam có thể bên cạnh anh ta lâu như vậy mới buông tay.
—
Trương Gia Nghê nhìn xung quanh chỗ mọi người đang xếp hàng đợi khám.
Vô tình chạm phải một bé trai đang bất động nằm trên lưng của người đàn ông vai rộng.
Nhìn qua liền biết anh ta là bố của đứa trẻ.
Chị phối hợp với người bố đưa cậu trai đang nặng nề thở dốc xuống.
"Làm sao vậy?"
Người kia gấp gáp trả lời, thân thể nãy giờ đều cầm cập run: "Tối quá thằng bé nói với tôi bị đau ở ngực nhưng tôi chủ quan nghĩ thằng bé đùa.
Nhưng đến sáng nay vẫn than như thế, còn hít thở khó khăn, hít vào là sẽ bị đau ngực."
Trương Gia Nghê nhíu chặt hai hàng chân mày, đưa mắt ra hiệu cấp dưới của mình mang cán y tế đến.
Qua một lượt thao tác đặt ống thở tạm thời thì cậu bé cũng có thể hít thở dễ chịu hơn một chút.
"Có khi nào bị hốc vật gì đó vào trong không ạ?" Một nam y tá đứng bên cạnh Gia Nghê lên tiếng.
Mà lời nói này hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Trương Gia Nghê.
Công việc ở khoa này chính là như thế đấy.
Không chuyên sâu về mảng nào cả nhưng cần phải có sự phán đoán gần như chính xác đối với các triệu chứng của bệnh nhân.
—
Thời điểm được nghỉ trưa cuối cùng cũng đến.
Gia Nghê không ra căn tin cùng đồng nghiệp mà rẽ sang quán cà phê như lời hẹn với Nhiếp Viễn.
Chỉ cầu mong chị không hi sinh bữa trưa vì một chuyện không đáng.
Trương Gia Nghê ngồi xuống ghế đối diện trưởng khoa Nhiếp, không nhanh không chậm cất lời đi vào chủ đề chính: "Anh gọi tôi ra đây có việc gì?"
Nhiếp Viễn trái lại rất nhàn hạ, đẩy cốc cà phê nóng về phía đối diện.
"Hôm trước có thấy Tiểu Lam đến bệnh viện trong đêm...Tình hình cô ấy...?"
Chị khép mi.
Đúng là phí sức chị đi ra đây.
Nhưng vẫn không để bản thân mình thất thố: "Tần Lam vẫn ổn.
Trưởng khoa Nhiếp, hai người từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa rồi."
"Nhưng tôi vẫn rất yêu cô ấy..." Nhiếp Viên tỏ vẻ đau buồn.
"Bác sĩ Trương.
Cô thân với Tiểu Lam như vậy, có thể nào giúp tôi không?"
Gia Nghê kiên nhẫn giải thích: "Tần Lam chỉ yêu công việc của cậu ấy.
Anh và cậu ấy vỗn dĩ không thể ở bên nhau.
Tôi không bàn đến thu nhập nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ thời gian."
"Anh hiểu không? Anh chỉ đang cố chấp và tăng thêm phiền phức cho cậu ấy.
Và thật ra nói điều này có hơi đau lòng, năm đó Tần Lam đến với anh vốn dĩ chỉ là muốn thử cảm giác trong mối quan hệ với ai đó mà thôi."
"Nếu cô ấy không yêu tôi thì tám năm qua đang chứng minh cho điều gì?" Nhiếp Viễn không phục, lộ rõ hình ảnh của một đứa trẻ cố chấp.
"Chính là minh chứng cho việc anh có cũng được, không có cũng không sao."
Có cũng được, không có cũng không sao.
Nhiếp Viễn trầm mặc.
Tranh thủ cơ hội, Trương Gia Nghê lập tức đứng dậy cáo từ.
"Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy bạn thân của mình cô độc một mình?"
Chị liếc mắt một cái.
Bản thân không ngăn được chửi thầm kẻ này.
"Anh không hiểu một quân nhân nên đừng cố chấp theo chân Tần Lam."
—
//..